Lưu Bất Đắc nhìn Lãnh Thiên Minh, tiếp tục nói: “Hôm đó từ biệt, mới qua chưa đầy hai năm, Thất hoàng tử đã trở nên ung dung điềm tĩnh hơn trước kia, nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương, vi thần bội phục”.
“Lưu Bất Đắc, ông đừng vì thua tên tiểu tử này mà cố ý nâng cao giá trị của hắn đấy chứ, ta thấy hắn cũng không có gì ghê gớm”, một thiếu niên đứng trước mặt nói.
Lãnh Thiên Minh nhìn sang, trước mặt hắn là hai thiếu niên với cách ăn mặc hoàn toàn khác với triều thần…
“Xem ra đây chính là hai vị hoàng tử của Đại Lương”, Lãnh Thiên Minh thầm nghĩ.
Quả nhiên Lưu Bất Đắc cười nói: “Nhị hoàng tử chê cười rồi, chuyện tỉ thí thất bại vào hôm đó cũng không phải một mình ta có thể quyết định được, vả lại các Nho sĩ tham gia tỉ thí cùng thua đến tâm phục khẩu phục, ta chỉ nói thật mà thôi”.
Hoàng đế Hiên Vũ xua xua tay, đám đông không nói gì nữa.
“Thất hoàng tử, trước đó phụ hoàng của ngươi nói muốn phái sứ thần đi sứ Đại Lương ta, ta đã chỉ đích danh hi vọng ngươi sẽ đến, ngươi có biết vì sao không?”, hoàng đế Hiên Vũ hỏi.
Lãnh Thiên Minh kinh ngạc đáp: “Thiên Minh không biết”.
Hoàng đế Hiên Vũ mỉm cười: “Bởi vì ta rất tò mò về ngươi”.
“Tò mò, lẽ nào chỉ vì bài thơ đó của vãn bối?”, Lãnh Thiên Minh hỏi.
“Không”, hoàng đế Hiên Vũ đứng dậy nói: “Bởi vì những lời ngươi đã nói ở cổng thành khi tới thành Kim An”.
“À…”, Lãnh Thiên Minh thấy ớn lạnh toàn thân, hôm đó mình biện giải về ý nghĩa của thiên hạ cùng Phương Thư Thần, những lời đó đã truyền tới chỗ hoàng đế Hiên Vũ rồi…
Lãnh Thiên Minh mỉm cười: “Đó chẳng qua là một chút ngu kiến của vãn bối…”
Nhưng hoàng đế Hiên Vũ không để tâm tới Lãnh Thiên Minh, lầm bầm tự nói: “Thiên hạ là thiên hạ của người trong thiên hạ, không phải là thiên hạ của Đại Lương ta, cũng không phải thiên hạ của Bắc Lương ngươi, ngươi thực sự nghĩ như vậy sao?”
Lãnh Thiên Minh cũng không chắc có phải hoàng đế Hiên Vũ đang hỏi mình hay không, đành phải trả lời: