Lãnh Thiên Minh cười cười: “Đúng thế đấy”.
Khi Lãnh Thiên Minh nhìn thấy “bom đạn biết bay” mà Giáp Tử Ất nói, có thể nói là bất ngờ đến ngỡ ngàng, hắn chỉ trình bày đại khái về ý tưởng, Giáp Tử Ất lại thật sự làm được y vậy.
Một đầu đạn bằng sắt được gắn vào một quả pháo hoa cỡ lớn.
“Đỉnh đấy, Giáp Tử Ất, giống hệt mô hình”, Lãnh Thiên Minh tán thưởng.
“Đều là nhờ đầu đạn bằng sắt mà ngài thiết kế, có thể chứa lượng lớn thuốc súng mà không bị ảnh hưởng, không giống như thùng thuốc súng, mặc dù nhìn có vẻ lớn, nhưng vì an toàn, không thể chứa quá nhiều bom ở trong”.
“Có điều thần cũng không dám cho nhiều thuốc súng vào trong đầu đạn quá, chúng ta cứ thử trước, nếu không vấn đề thì tăng thêm”.
Thế là hàng loạt pháo hoa bay về phía bia ngắm trong khu thực nghiệm, “đoàng” một tiếng, uy lực vượt xa thùng thuốc súng, mặc dù còn cách mục tiêu một khoảng đã phát nổ, nhưng thế đã là rất tốt rồi.
“Tốt”, Lãnh Thiên Minh phấn khởi: “Lão Giáp, ngươi phải nhanh chóng cải tiến thứ này, sớm sử dụng trong thực chiến, tốt nhất là gắn thêm gì đó như cung tên vào pháo hoa, đường bay sẽ ổn định hơn”.
Giáp Tử Ất suy nghĩ một lúc, kinh ngạc thốt lên: “Đúng vậy, chuyện đơn giản như thế, sao thần không nghĩ tới nhỉ, à phải rồi, thất hoàng tử đặt tên cho vũ khí mới này đi”.
Lãnh Thiên Minh nghĩ một chút rồi nói: “Gọi là Số một Đông Phong đi”
Một binh sĩ chợt chạy vào.
“Thất hoàng tử, quân địch chuẩn bị tiến công”.
Khi hắn quay về thành, kẻ địch đã bắt đầu dàn quân, các máy bắn đá lại được đem ra, cũng không biết lần này chúng sẽ dùng chiến thuật gì.
“Truyền lệnh xuống dưới, cẩn thận máy bắn đá, chú ý phòng thủ”, Lãnh Thiên Minh nói với Mạc Nhị Cẩu.
“Đùng…đùng…”