Tiết Tĩnh Xu lại ngáp một cái: “Ta buồn ngủ quá.”
Hoàng Đế chợt nhớ tới, bữa ăn khuya đêm nay còn chưa ăn, hắn chọc chọc gò má Tiết Tĩnh Xu: “Nếu như muốn ngủ, thì ăn bữa khuya trước.”
Lời nói này làm cho Tiết Tĩnh Xu lập tức mở to hai mắt, vội vàng lắc đầu: “Không muốn không muốn…”
Hoàng Đế hỏi nàng: “Vì sao không muốn ăn?”
Nàng lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Thật ăn không vô.”
Nàng vươn tay khoa tay múa chân một cái: “Trước kia chỉ có ăn chút ít như thế này, bây giờ phải ăn nhiều như vậy, còn bắt ăn nhiều món nữa”.
Hoàng Đế nhìn vẻ mặt nàng, không biết tâm tính xuất phát từ cái gì, lại hỏi: “Hoàng Thượng bắt ngươi ăn mấy thứ đó, có phải ngươi chán ghét hay không?”
Tiết Tĩnh Xu lắc lắc đầu: “Hoàng Thượng là người tốt.”
Hoàng Đế kinh ngạc khẽ nhướn mày, không nghĩ tới lại có được một đáp án như thế.
Chưa từng có người nào nói Chử Diệu là người tốt. Chứ đừng nói chi đến Hoàng Đế là người tốt.
“Hắn lúc nào cũng ép nàng mà cũng gọi là người tốt?”
Tiết Tĩnh Xu lại nói: “Hoàng Thượng bắt ta ăn mấy thứ đó, là vì tốt cho ta, hắn quan tâm đến thân thể ta, là người tốt.”
…Lý do này, cũng không có từ nào để phản bác.
Quan tâm đến thân thể nàng thì cứ nhất định là vì nàng sao? Nếu như có nguyên nhân khác thì sao?
Vì để cho Thái Hoàng Thái Hậu yên tâm, vì thân là trách nhiệm của Hoàng Đế, thậm chí không có mục đích gì, vỏn vẻn chỉ là một chút công phu ngoài mặt.
Chút ít này, cũng có thể.
Hoàng Đế biết rõ, nàng chưa chắc không rõ ràng lắm, rất nhiều thời điểm, có một số việc lòng dạ của hai người đều biết rõ.
Nhưng… Coi như là vì điều này, ở trong lòng nàng, hắn cũng coi như người tốt sao?
Hoàng Đế lại hỏi nàng: “Ăn này nọ không vô, có phải nàng sẽ khóc hay không?”
Tiết Tĩnh Xu lập tức nói: “Không có!”
Lần này tiếng phản bác ngược lại rất là vang dội, một chút cũng không có bộ dạng buồn ngủ như hiện tại.
“Vậy lúc nàng ăn không vô thì làm sao bây giờ?”
Tiết Tĩnh Xu từ trong ngực hắn chống lên, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hoàng Đế nghi hoặc, đột nhiên liền thấy nàng lộ ra nụ cười giảo hoạt. Nụ cười này ở trên khuôn mặt của nàng lại không hề khiến cho người ta cảm thấy phản cảm chút nào, ngược lại có chút hoạt bát, làm cho gương mặt của nàng thoáng một cái liền linh động hẳn lên.
Nàng mang một chút đắc ý, nói: “Ta sai người qua đưa cho Hoàng Thượng ăn. Hắn quan tâm ta như vậy thì ta cũng phải quan tâm lại hắn nha!”
Hoàng Đế nhìn nàng không nói lời nào, đột nhiên trong lòng có chút tò mò rằng ngày mai tỉnh lại thì nàng có còn nhớ chuyện đêm nay hay không?
Nếu như nàng biết rõ bản thân để cho hắn nhìn thấy bộ dáng như bây giờ, thì sắc mặt sẽ rất kỳ diệu phải không?
Tiết Tĩnh Xu thấy hắn không nói lời nào, hỏi: “Có phải ngài không muốn ngủ phải không?”
Hoàng Đế lắc đầu: “Vẫn không muốn ngủ.”
Tiết Tĩnh Xu lập tức nhụt chí: “Ngươi như thế là sao, đều không buồn ngủ sao?”
Hoàng Đế biết rõ nàng chỉ là thuận miệng nói một chút, chưa chắc thật muốn biết đáp án, nhưng vẫn là nói: “Thói quen của ta.”
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày lại, nghĩ không ra về chuyện còn có loại thói quen như thế này.
Hoàng Đế nghĩ, nếu như hiện tại là lúc nàng tỉnh táo, có phải sẽ hỏi hắn “vì sao” hay không?
Lấy tính tình cẩn thận của nàng, chỉ sợ là sẽ không.
Hắn ôm nàng trầm mặc một lát, vén màn trướng lên, đưa đầu ra ngoài phân phó: “Đức Lộc, đem canh giải rượu bưng tới.”
Bên ngoài lập tức có lời đáp lại, Đức công công tự mình đưa canh giải rượu vào.
Hoàng Đế ôm Tiết Tĩnh Xu ngồi dậy.
Đức công công cúi đầu đem canh dâng lên, không dám nhìn nhiều, nhưng âm thanh bên tai thanh âm thì không cách nào ngăn chặn.
“Ta, ta còn không muốn ngủ, không muốn ăn bữa ăn khuya.”
“Này không phải là bữa ăn khuya, là canh giải rượu.”
“Cũng không muốn uống… Có thể không uống hay không?”
“Nàng uống rượu, không uống canh giải rượu ngày mai dậy sẽ bị đau đầu.”
“Vậy…có thể uống ít một chút thôi được không?”
“Ít nhất uống một nửa.”
Trong tâm Đức công công vạn phần kinh ngạc, không nghĩ tới nương nương say rượu lại là bộ dạng khờ khạo đáng yêu như vậy. Càng làm cho hắn không thể tin là Bệ hạ lại có thời điểm có bộ dạng nhu tình kiên nhẫn như này.
Hoàng Đế đặt chén vào khay.
Lúc Đức công công lui ra, lá gan lớn liếc nhìn, liền thấy hai gò má nương nương ửng hồng, đầu tóc rối tung, nằm ngay trên người của Bệ hạ.
Mà Hoàng Thượng là một tay ôm lấy nàng, tay kia thả màn trướng xuống.
Lần này Tiết Tĩnh Xu muốn ngủ, Hoàng Đế cũng không có ngăn cản nữa, có đều một lúc sau, hơi thở của nàng liền thay đổi dần đều đều.
Hoàng Đế cũng nhắm mắt lại.
Nửa đêm, Tiết Tĩnh Xu đột nhiên tỉnh lại, cảm thấy miệng có chút khô, muốn uống nước.
Nhưng ở động tác phía trước, nàng đột nhiên phát hiện ra, bản thân mình vậy mà nằm sấp lên người của Hoàng Đế để ngủ.
Điều này làm cho nàng giật mình không thôi.
Nàng cẩn thận ngẩng đầu, thấy Hoàng Đế đang ngủ say, thở phào nhẹ nhõm, rồi sau đó ngừng thở, từng chút từng chút từ trên người hắn dời đi. Chầm chầm ra đến giường ngoài, chờ cả người đứng xuống dưới đất, nàng đã nghẹn đến đỏ bừng cả khuôn mặt, trên trán cơ hồ đều đã toát mồ hôi ra.
Nàng cẩn thận quay đầu lại nhìn thoáng qua, xác định Hoàng Đế không có tỉnh, mới khoát áo ngoài đi ra khỏi màn trướng.
Bên ngoài im ắng, chỉ sợ ngay cả cung nhân gác đêm lúc này cũng đã lim dim ngủ rồi.
Tiết Tĩnh Xu không có đánh thức người khác, rón rén đi đến bên cạnh bàn, rót chén trà uống xong, lại quay trở lại.
Nhưng mà đợi lúc nàng vén lên màn trướng, đã thấy Hoàng Đế mở mắt ra nhìn nàng, trong mắt của hắn một mảnh thanh minh, tuyệt đối không phải là bộ dạng vừa mới tỉnh ngủ.
Tiết Tĩnh Xu hơi kinh hãi, rũ mắt nói: “Có phải ta làm Hoàng Thượng thức giấc hay không?”
Hoàng Đế không lên tiếng, lẳng lặng nhìn nàng, giống như là đang quan sát cái gì đó.
Tiết Tĩnh Xu có chút ít không được tự nhiên, cúi đầu chẳng hề nhìn thẳng hắn.
Hoàng Đế dời đi chỗ khác mắt, nói: “Không phải là nàng ầm ĩ đến ta, lên đây đi, dưới đất lạnh.”
Tiết Tĩnh Xu từ cuối giường trèo lên, vòng qua vị trí của Hoàng Đế, đến trong góc giường nằm xuống. Bên trong này không có nhiệt độ cơ thể của nàng, lúc vừa mới nằm xuống bị đông cứng nên khẽ run lên.
Hoàng Đế vươn tay ôm nàng lại.
Lần này Tiết Tĩnh Xu không có khước từ, nàng suy nghĩ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tướng ngủ của ta không tốt hay không, khiến cho Hoàng Thượng ngủ không yên?”
Hoàng Đế liếc nhìn nàng một cái, nói câu giống với lúc nãy: “Ta không ngủ được, là thói quen thôi.”
Tiết Tĩnh Xu trầm mặc xuống.
Thật giống như dự đoán của Hoàng Đế.
Hắn không nói thêm lời nào, nhắm mắt lại dưỡng thần.
Nhưng rất nhanh, hắn nghe được âm thanh chần chừ của Hoàng Hậu: “Chứng bệnh mất ngủ của Bệ hạ, không biết bắt đầu từ lúc nào, chuyện gì đã xảy ra? Nếu Thái y đã nói dược thạch vô dụng, có lẽ bệnh này căn bản là không cần dùng thuốc. Hoàng Thượng có nghĩ tới các phương diện bắt đầu khác hay không?”
Hoàng Đế sững sờ, lại mở mắt ra nhìn nàng.
Tối nay, Hoàng Hậu của hắn khiến cho hắn kinh ngạc rất nhiều lần.