Nói là người thân huyết mạch tương liên, nhưng so với người dưng còn làm lòng người lạnh hơn.
Tiết Tĩnh Xu hiểu được nàng vì mình mà bất bình, nhẹ giọng cười phụ họa nói: “Đến lúc đó ngươi liền đứng bên cạnh ta, cho ngươi xem bộ dáng của các nàng”.
“Được nha!” Liễu Nhi vỗ tay vui vẻ nói: “Nhìn sắc mặt các nàng, ta có thể ăn hết hai chén cơm!”
Tiết Tĩnh Xu nói: “Ngày thường không cần các nàng, ngươi không có thể ăn hai chén? Ngươi nha, cũng đừng ra sức ăn, kết quả là lại ăn đến mức khiến ta phát nghèo”.
Liễu Nhi đẩy xoa nàng, không thuận theo nói: “Tiểu thư, Hoàng cung lớn như vậy, có mười người như ta cũng ăn không hết, Hoàng Thượng chắc sẽ không hẹp hòi như vậy chứ?”
Tiết Tĩnh Xu còn định tiếp tục trêu chọc nàng, bên ngoài cửa truyền tới thanh âm của Vân Hương.
Thì ra là Tiết lão thái gia bọn họ hồi phủ, đang ở thương nghị chuyện gia yến, lão thái gia sai Hạ ma ma đến xin ý kiến của nàng.
Đợi Hạ ma ma nói xong, Tiết Tĩnh Xu nói: “Người trong nhà có thể bày vài cái bàn (tiệc), còn gánh hát thì không cần mời. Bên trong cung Thái Hoàng Thái Hậu còn bệnh, chúng ta ở trong phủ khua chiêng gõ trống ăn mừng, nếu bị người cố ý truyền ra, chỉ sợ sẽ không dễ nghe”.
“Cô nương nói đúng lắm, lão nô liền đi đáp lời với lão thái gia”. Hạ ma ma đáp ứng, cung kính lui ra ngoài.
Liễu Nhi thấy bà đi xa, nàng còn nhớ rõ ràng, ngày hồi phủ, người đầu tiên nhìn thấy chính là Hạ ma ma này. Thời điểm bà mời Tiết Tĩnh Xu xuống kiệu vào phủ, tuy lời nói rất khách khí rất hoa mĩ, nhưng trong ánh mắt có thể thể thấy rõ là không có bao nhiêu kính ý, với người cung kính quy củ trước mắt, như là hai người.
Còn có việc tổ chức yến tiệc bên trong phủ, trước kia cơ hội tiểu thư tham gia cũng không có, đừng nói đến việc có người đến hỏi ý kiến nàng (Tiết Tĩnh Xu). Lại càng không cần phải nói, lão thái gia tự thân phái người bên cạnh mình đến xin ý kiến.
Hiện giờ những người này như vậy, cũng chỉ là vì hai chữ quyền thế.
Thứ như vậy, thế nhưng lại còn “tốt” hơn so với huyết mạch thân tình…
Theo lý thuyết hiện tại nàng nên cảm thấy hãnh diện mới đúng, nhưng không hiểu tại sao, trong lòng lại cực kỳ buồn bực.
Nàng ở sau lưng nhìn bóng lưng của Tiết Tĩnh Xu, không biết cảm giác trong lòng tiểu thư là tư vị gì.
Liễu Nhi hơi nhíu mày, vứt hết những thứ suy nghĩ làm lòng người phiền kia qua một bên, vòng ra trước người Tiết Tĩnh Xu, tung tăng như chim sẻ nói: “Tiểu thư, khoai sọ viên nguội cả rồi, chúng ta ra ngoài phủ đi ăn cái mới ra lò đi!”
Mới vừa rồi Tiết Tĩnh Xu hình như có chút thẩn thờ, nghe Liễu Nhi nói xong mới phục hồi tinh thần lại, cười cười: “Cũng được. Cũng đã qua nhiều năm như vậy, ta cũng chưa thấy qua bộ dáng Kinh đô bây giờ nữa, đang muốn tìm một cơ hội ra ngoài nhìn một chút. Ngươi đi nói với Vân Hương một tiếng, bảo nàng đi hỏi ý kiến lão thái gia và lão thái quân”.
Liễu Nhi liên tục gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài.
Nếu Tiết Tĩnh Xu là cô nương khác trong phủ, muốn xuất phủ một chuyến, chỉ cần hỏi qua ý mẫu thân mình liền có thể. Nhưng hôm nay thân phận nàng không giống, tình huống đương nhiên là không giống nhau.
Tiết phủ chuẩn bị một hồi lâu, nâng ra một cái nhuyễn kiệu nhỏ, Liễu Nhi và Vân Hương đi theo bên kiệu, trước có hai người gia nhân mở đường, phía sau lại là bốn gia nhân.
Thế trận này, muốn đi quán nhỏ ăn khoai sọ viên ở cửa thành sợ là không thể đủ.
Tiết Tĩnh Xu sai người tìm một gian (phòng) tửu lâu cách cửa thành gần một chút, muốn tìm một cái gian phòng thanh nhã, gọi mấy món ăn sáng, lại bảo gia nhân đi mua đồ ăn.
Gian phòng này gần cửa sổ, xuyên qua những hoa văn điêu khắc trên gỗ nhìn ra phía ngoài, chúng sinh ra ra vào vào đông đảo ở cửa thành đều ở trước mắt.
Vân Hương đem một đĩa mật hiệp hỏa phương [1] đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu: “Cô nương thử món này xem, là món ăn chiêu ở lâu này, nổi tiếng trong Kinh đô”.
[1] Mật hiệp hỏa phương (蜜汁火方): Thịt mỡ nấu hạt sen. Dùng để giải nhiệt.Chỉ thấy chân giò hun khói kia màu lửa đỏ, nước canh trong trẻo như hổ phách [2], nhìn một lần cũng khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
[2] Hổ phách: Hổ phách còn được gọi là “huyết phách”, “minh phách”, “hồng tùng chi”, tiếng Latinh: succinum, là nhựa cây đã hóa đá (hóa thạch) từ thời cổ đại đồ đá mới, được đánh giá cao về màu sắc và vẻ đẹp tự nhiên. Hổ phách là những cục to nhỏ không đều, màu vàng hay vàng đỏ, thường ngoài cùng phủ một lớp mờ, rất cứng rắn.Tiết Tĩnh Xu gắp một miếng nhỏ nếm thử, quả thật không tệ, liền gắp cho Liễu Nhi một miếng.
Hai mắt Liễu Nhi sớm đã sáng long lanh, hiện tại không ngừng tiếp nhận đưa vào trong miệng, nhất thời hai mắt thỏa mãn híp lại thành hai vầng trăng rằm: “Ăn rất ngon!”
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu cười khẽ, bảo hai người các nàng ngồi xuống, muốn ăn cái gì thì cứ tự nhiên gắp.
Lúc đầu Vân Hương câu nệ không dám động đũa, thấy Liễu Nhi ăn đến hạnh phúc cũng bị nàng lây nhiễm, hơi buông lỏng ra.
Một lát sau gia nhân vừa đi ra ngoài trở về, nơm nớp lo sợ hồi báo, không tìm được món ăn mà các nàng muốn.
Liễu Nhi liền đứng lên muốn đi cùng hắn, Vân Hương vội nói: “Nô tì cũng có chút quen thuộc với bên trong thành, để nô tì đi cùng với hắn”. Nói xong liền đứng lên lui ra.
Liễu Nhi có chút ít thẹn thùng, nhìn Tiết Tĩnh Thù nói: “Tiểu thư, sớm biết như vật ta nói chúng ta không ăn, còn phải phiền Vân Hương tỷ tỷ đi một chuyến”.
Tiết Tĩnh Thù nói: “Nàng ở đây cũng không được tự nhiên, ra ngoài dạo cũng tốt”.
Hai người bên trong gian phòng trang nhã chờ. Không bao lâu trên bậc thang truyền đến một vài tiếng bước chân vang lên, Liễu Nhi ngạc nhiên nói: “Sao lại trở về nhanh như vậy?”
Lại thấy một gã gia nhân tiến lên, cách bình phong gỗ trả lời: “Tam cô nương, có vị Lục công tử muốn gặp mặt ngài, không biết….”
Tiết Tĩnh Thù và Liễu Nhi liếc mắt nhìn nhau, các nàng cũng không biết Lục công tử là ai, trừ phi là… Hoàng Thượng?
——————————-
∆ Chú thích:
[2] Hổ phách (bổsung): Hổ phách còn được gọi là “huyết phách”, “minh phách”, “hồng tùng chi”, tiếng Latinh: succinum, là nhựa cây đã hóa đá (hóa thạch) từ thời cổ đại đồ đá mới, được đánh giá cao về màu sắc và vẻ đẹp tự nhiên.Các phân tích cho thấy hổ phách có công thức cấu tạo là C40H64O4, viết gọn là (C10H16O)4. Hổ phách thường gặp dưới dạng khối nhựa cứng hoặc dạng nhũ đá với các khối to nhỏ không đều nhau, nhìn trong suốt với màu rất đẹp; một số trường hợp còn thấy rõ trong mảnh hổ phách chứa các động vật hóa thạch nguyên vẹn.
Đem đun nóng, hổ phách tỏa mùi hương dễ chịu. Hổ phách dẫn nhiệt rất kém. Thales đã phát hiện ra từ 600 năm trước Công nguyên rằng khi chà xát liên tục vào miếng vải hoặc miếng len thì hổ phách sinh điện.
Hổ phách được sử dụng trong nhiều công nghệ. Đông y cổ truyền cho rằng hổ phách có vị ngọt, tính bình vào bốn kinh tâm, can, phế và bàng quang; có tác dụng an thần, định kinh, lợi tiểu tiện, tán ư huyết; chỉ dành cho người hỏa suy, thủy thịnh. Vì dễ mài giũa và cắt gọt, hổ phách trở thành vật liệu quý đối với ngành thủ công mỹ nghệ: chế biến tẩu thuốc; làm nhiều món trang sức đắt tiền như mặt nhẫn, sợi dây chuyền, cườm tay, hoa tai, v.v…

Hình dạng tự nhiên của hổ phách.