Khi Tây Lương Mạt tới phủ Tĩnh Quốc Công, xa xa đã thấy một phụ nhân mỹ mạo, mặc một bộ áo gấm màu trắng thêu hoa văn bạc, áo khoác là một chiếc áo ngắn bằng gấm mỏng màu hồng nhạt thêu hoa sen ngày hè, tôn lên dáng người yêu kiều của nàng ta, phía dưới là váy mã diện đính trân châu lấp lánh, trên thắt lưng buộc ngọc bội cửu chuyển.
Khi nàng đi tới, ngọc bội kêu leng keng mang theo làn gió thơm, có thể nói là cực kỳ phong tình.
“Quận Chúa đã trở lại, mau mời.” Cô gái cười kiều mỵ, dẫn bốn đại nha hoàn, sáu nha hoàn hai bậc đồng loạt đi tới hành lễ.
Tây Lương Mạt nhìn nàng ta một cái, cười dịu dàng: “Đã lâu không gặp, không ngờ Đổng di nương càng có phong thái chủ mẫu.”
Một kỹ nữ nho nhỏ xuất thân thanh lâu, gả vào đại hộ, cho dù nâng làm thiếp cũng chỉ là tiện thiếp, nào có thể làm chủ mẫu đứng đầu một nhà, lời của Tây Lương Mạt không hề che giấu ý châm chọc.
Trên mặt bà tử quản gia hầu hạ xung quanh đều có biểu cảm quái dị và khinh miệt.
Ngược lại Đổng di nương giống như không nghe thấy gì, vẫn tươi cười như hoa: “Quận Chúa quá khen rồi, trong phòng khách chính đã bày tiệc rượu, Quốc Công gia và Thế Tử gia đều nhớ thương Quận Chúa, Quận Chúa, mau mời đi.”
Nhớ thương nàng?
Lão phu nhân bị bệnh, không bảo nàng đi thỉnh an lão phu nhân trước mà bày cơm đoàn viên trong phòng khách.
Cũng thú vị rồi đấy.
Tây Lương Mạt nhướng mày, thản nhiên nói: “Được, chúng ta về Liên Trai đặt đồ đạc trước rồi đi thỉnh an lão phu nhân.”
Trong lòng nói không có nửa điểm ý định sẽ tới phòng khách, sắc mặt Đổng di nương hơi cứng lại, nhưng vẫn cười tủm tỉm nói: “Vâng, Quận Chúa về Liên Trai nghỉ ngơi trước, lát nữa tiện thiếp đi bẩm báo Quốc Công gia.”
Tây Lương Mạt thản nhiên đáp, dẫn phó tỳ của mình đi về phía Liên Trai.
Đi tương đối xa Tây Lương Mạt vẫn có thể cảm giác được ánh mắt kỳ lạ của Đổng di nương dõi theo mình. “Đại tiểu thư, nô tỳ cảm thấy có gì đó không đúng lắm, vì sao Đại phu nhân qua đời mà người trong viện không hề có dấu hiệu để tang, người xem Đổng di nương vừa rồi, mặc xanh xanh đỏ đỏ, nếu tiểu thiếp nhà bình thường mặc như thế lúc chủ mẫu đại tang, cho dù không bị đánh chết tại chỗ thì cũng bị bán rồi.” Bạch Nhụy cúi đầu căm giận bên tai Tây Lương Mạt.
Đổng di nương này không nhớ tới ngày đó ai để cho nàng ta một bước lên trời, nay còn dám ra vẻ trước mặt Đại tiểu thư, bốn đại nha hoàn, sáu nha hoàn nhị đẳng, quy chế hạ nhân còn khí phái hơn cả Đại tiểu thư!
Đúng là nực cười.
Tây Lương Mạt vừa cúi đầu chầm chậm đi vừa thản nhiên nói: “Chuyện này có gì kỳ quái, trong núi không có hổ khỉ già xưng vương, hiện giờ phủ Quốc Công đã không còn chủ mẫu đứng đắn, lão phu nhân lại mặc kệ nhiều năm, dù sao cũng phải có người để ý công việc mới được.”
Bạch Nhụy và Bạch Ngọc nhìn lẫn nhau, âm thầm thấy đúng.
Ba nữ chủ tử đứng đắn, một Hàn thị đã chết trong tay Đại tiểu thư, một Thận Nhị phu nhân bị Đại tiểu thư dọa điên, chỉ còn một Lê Tam phu nhân thức thời thì chết trong tay Thế Tử gia, phủ Quốc Công to thế này thật sự đã không còn chủ tử đứng đắn.
Bạch Nhụy nói thầm, vốn Đại tiểu thư có thể quản lý, có điều Đại tiểu thư ở trong cung tùy giá đương nhiên không thể ở đây để ý mấy chuyện thế tục này, ngoại trừ Đổng di nương, dường như thật sự không còn ai thích hợp.
Chỉ là, trong phủ hoàn toàn không có vẻ chủ mẫu mới qua đời, thật sự rất kỳ quái.
Đối với nghi vấn này, Tây Lương Mạt chỉ lạnh nhạt nói: “Đến đâu hay đến đó, lát nữa gặp phụ thân sẽ biết.”
Còn chưa tới Liên Trai, xa xa đã thấy Bạch Trân dẫn đám phó tỳ đứng trước cửa, nhón chân chờ bọn họ.
Thấy đám Tây Lương Mạt đến gần, Bạch Trân và đám người hầu của Liên Trai đều lộ ra vẻ mặt vui mừng, được Bạch Trân dẫn tới thỉnh an.
Tây Lương Mạt đều mỉm cười gật đầu nhận, sai người mang các loại trái cây và điểm tâm từ trong cung cùng hà bao nhỏ có bạc vụn cầm đi phân phát cho bọn họ, khi nhóm phó tỳ ngàn ân vạn tạ cầm những thứ hiếm thấy trong cung đi rồi, Tây Lương Mạt mới đi vào phòng khách của Liên Trai ngồi xuống.
Nàng tiện tay cầm chén trà trên bàn lên nhấp một ngụm, nhìn về phía Bạch Trân ở bên: “Chuyện mấy ngày nay bảo em ở nhà hỏi thăm đã hỏi được đến đâu rồi?”
Bạch Trân vừa hầu hạ Tây Lương Mạt dùng trà vừa nhẹ giọng nói: “Thưa chủ tử, gần đây Trân Nhi phát hiện một chuyện rất kỳ quái, trong phủ đến giờ chưa thấy phát tang liên quan đến Đại phu nhân, ngoại trừ chúng ta ngày ấy tới Kinh Lan phật đường biết Đại phu nhân đã qua đời, trong phủ Quốc Công không ai biết tin này, đây là thứ nhất; thứ hai chính là Đổng di nương, gần đây Đỏng di nương ngày càng được thế, đồng thời nàng ta dường như luôn có ý đồ cắm thêm người vào Liên Trai của chúng ta, chuyện thú vị nhất nữa là…”
Bạch Trân nhìn bốn phía, giọng nói càng hạ xuống: “Gần đây đứa bé Đổng di nương mang thai tám tháng không còn, nghe nói là lão phu nhân ra tay, sinh ra là một bé trai, Quốc Công gia còn thấy “tiểu thiếu gia” kia một lần cuối cùng “tiểu thiếu gia” kia mới đi, quan hệ của Quốc Công gia với lão phu nhân vì chuyện này mà đóng băng.”
Tây Lương Mạt đụng chén trà sứ men xanh trên tay, phát ra âm thanh cực kỳ lanh lảnh.
Nàng hơi nhướng mày, khóe môi lộ ra nụ cười quỷ quyệt: “A, chuyện này thú vị thật, Đổng di nương cũng sảy thai cơ à.”
Thật mới là lạ, Đổng di nương đời này không thể nào có con, lúc trước dược làm cho có dấu hiệu mang thai là lấy từ chỗ Lý thánh thủ, sai Thanh Y hạ trong chén của Đổng di nương, làm cho Đồng di nương nhìn có vẻ mang thai, liên tục ba tháng sẽ không có nguyệt sự, nhưng nhiều nhất chỉ bốn tháng sẽ đau bụng không ngừng, sau đó chảy ra tảng máu.
Thật ra chỉ là tới kinh nguyệt, vì tới quá nhiều cho nên nhìn có vẻ giống sảy thai.
Đổng di nương làm sao có thể thật sự mang thai tám tháng mới đẻ non, sinh ra còn là một đứa bé còn sống?
Chuyện này đúng là thú vị.
“Chỗ Thanh Y nói thế nào?” Tây Lương Mạt đột nhiên hỏi.
Bạch Trân nhăn mày nói: “Gần đây Thanh Y không biết làm sao bị Đổng di nương ngờ vực, không thể vào trong phòng di nương, nhưng nàng ta thám thính được tin tức Đổng di nương sai người ở ngoài mua một nam anh sinh non, sau đó mang vào để trong phủ, dìm trong máu gà, thừa dịp đứa bé còn một hơi cuối cùng sai người gọi Quốc Công gia vào phòng sinh nhìn thấy, vừa vặn thấy đứa bé kia qua đời, trong miệng trong mũi còn đầy máu, Quốc Công gia nhìn mà đau lòng cực kỳ.”
“Chẳng trách… Vị Đổng di nương này đúng là một con hát xuất sắc.” Tây Lương Mạt cúi đầu phẩm trà, khẽ cười ra tiếng.
Có thể khiến lão phu nhân chiếm cứ hậu viện phủ Quốc Công nhiều năm phải chịu thiệt, lợi hại thật.
“Đó cũng nhờ kế sách của Quận Chúa hiệu quả thôi, lúc trước không phải muốn lợi dụng Đổng di nương để đối phó lão phu nhân sao?” Bạch Ngọc nhẹ giọng nói.
Tây Lương Mạt khẽ cười giễu cợt một tiếng: “Hiệu quả? Hiệu quả thì hiệu quả thật, có điều đó cũng vì vị Đổng di nương này của chúng ta sớm nhìn ra, kẻ địch lớn nhất trên đường củng cổ địa vị của nàng ta chính là lão phu nhân. Lão phu nhân xuất thân thế nào, là Quận Chúa của lão Vinh Vương, làm sao có thể để một tiện thiếp xuất thân con hát được lòng con trai, nắm hậu viện phủ Quốc Công trong tay, truyền ra chẳng phải thành trò cười hay sao?”
Tây Lương Mạt thoáng dừng, đặt chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Được rồi, chúng ta nên đi thỉnh an lão phu nhân, sau đó đi bái kiến phụ thân và Đại ca ca của ta đi.”
Ba tỳ nữ đồng loạt gật đầu, gọi thêm vài nha hoàn nhị đẳng nữa, cầm chút đổ bổ nhân sâm trăm năm, thiên sơn tuyết liên trong cung thưởng xuống tới viện của lão phu nhân bái kiến.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Tây Lương Mạt, lão phu nhân hoàn toàn không định gặp nàng, vẫn cáo ốm không ra, bảo Lệ cô cô và Kim Ngọc quen biết Tây Lương Mạt đi ra nói vài lời khách sáo rồi đuổi nàng đi.
Tây Lương Mạt không cảm thấy đây là gây chuyện, lão phu nhân này trước nay nhìn có vẻ khiêm tốn, thật ra tinh quái hơn ai hết, nay thấy thân phận nàng đặc biệt nên không muốn dính phải phiền toái, trực tiếp không gặp.
Tây Lương Mạt chẳng sao cả, bởi vừa vặn nàng cũng lười diễn trò bà cháu thân thiết dối trá này.
Khách sáo một lúc xong, nàng rời khỏi viện của lão phu nhân, đi thẳng tới phòng khách.
Quả nhiên vừa vào cửa đã thấy một bàn đồ ăn ngon rượu ngon, Tĩnh Quốc Công và Tây Lương Tĩnh đã ngồi trước bàn có vẻ chờ đã lâu, Đổng di nương thì ở bên ngoan ngoãn cầm bầu rượu hầu hạ.
Tây Lương Mạt nhìn Tĩnh Quốc Công, thấy hắn đã không còn vè nản lòng như khi Lam Linh phu nhân vừa mới chết vài ngày trước, tuy nhìn có vẻ già đi không ít nhưng không từ chối mỹ thiếp hầu hạ ở bên.
Trong mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia châm chọc, trên mặt lại vẫn dịu dàng tiến lên cúi người với Tĩnh Quốc Công và Tây Lương Tĩnh: “Mạt Nhị bái kiến phụ thân, ca ca.”
Tĩnh Quốc Công thấy Tây Lương Mạt, đôi mắt sáng ngời, mỉm cười tự mình đứng lên nâng nàng: “Nha đầu, đều là người một nhà, cần gì khách khí như thế.”
Tây Lương Tĩnh nhìn cô gái xinh đẹp trước mặt, đáy mắt thoáng qua một tia lanh băng u ám, hắn cũng lạnh nhạt nói: “Đại muội muội mời đứng lên, ca ca nhận không nổi cái cúi đầu của ngươi, chỉ sợ tuổi thọ phải giảm mười năm.”
Đối với lời nói có gai của hắn, Tây Lương Mạt không chút tức giận, chỉ mỉm cười đứng dậy: “Ca ca nói đùa.”
Tĩnh Quốc Công không biết thay đổi kỳ lạ giữa hai người con, chỉ nghĩ vì Hàn thị khiến hai huynh muội có chút hiềm khích, liền không để trong lòng, cười nói: “Tốt lắm, đều là cốt nhục thân thiết, không cần câu nệ như thế, Mạt Nhi, ngồi xuống đi.”
Tây Lương Mạt cười dịu dàng ngồi xuống, không nói gì, lập tức dùng cơm.
Trên bàn cơm, Tĩnh Quốc Công câu được câu chăng hỏi Hoàng Đế bệ hạ gần đây ở trong cung, Tây Lương Mạt cũng không giấu giếm, trả lời từng câu một.
Tĩnh Quốc Công dù sao cũng xuất thân võ tường, lại đối mặt với con gái mình nên không giấu giếm nhiều, trực tiếp hạ đũa hỏi: “Vi phụ có một việc muốn hỏi con.”
Tây Lương Mạt nhìn Tĩnh Quốc Công một cái, cuối cùng không nhịn nổi rồi à?
“Phụ thân cứ nói.”
Tĩnh Quốc Công nhìn Đổng di nương, Đổng di nương lập tức ngoan ngoãn đặt bầu rượu xuống rời khỏi phòng, đồng thời đóng cửa lại.
Giờ Tĩnh Quốc Công mới nói: “Vi phụ hỏi con, ngày ấy sau khi hồi cung, con có báo tin mẫu thân con đã cưỡi hạc về tây thiên cho Hoàng Đế bệ hạ không?”
Khi hỏi, ánh mắt Tĩnh Quốc công sáng quắc nhìn Tây Lương Mạt chằm chằm.
Tây Lương Mạt dùng khăn lau môi, lắc đầu trước: “Không có ạ.”
Khi nói hai từ không có, Tây Lương Mạt trông thấy trên mặt Tĩnh Quốc Công nháy mắt xuất hiện cảm giác như trút được gánh nặng, nàng như kỳ quái nói tiếp: “Đúng rồi, phụ thân, nữ nhi mới cảm thấy kỳ quái, mẫu thân đã mất, vì sao người trong phủ dường như hoàn toàn không biết, trong cung cũng không có bất cứ tin tức gì, lẽ nào phụ thân không báo tin mẫu thân qua đời cho Phủ Tông Chính sao?”
Tĩnh Quốc Công ngập ngừng, sau đó nặng nề gật đầu, giống như đang châm chước từ ngữ: “Đúng, việc này còn chưa báo cho Phủ Tông Chính, vi phụ quyết định tạm thời giấu việc này.”
Tây Lương Mạt giật mình: “Vậy là vì sao?”
Tây Lương Tĩnh bỗng nhiên đáp lời, vẫn mang điểm trào phúng: “Vì sao? Hoàng Đế bệ hạ hiện nay không phải cực kỳ yêu thương muội muội sao, Lam Đại phu nhân và Hoàng Đế bệ hạ từng có quan hệ gì, năm đó xảy ra những chuyện gì, nếu tùy tiện để Hoàng Đế bệ hạ biết Lam Đại phu nhân đã qua đời, khó chắc chắn không kích động sát tâm đối phó phủ Quốc Công từ nhiều năm trước của hắn, khiến tai họa cả nhà.”
Lời còn chưa dứt Tây Lương Tĩnh đã bị Tĩnh Quốc Công sa sầm mặt lớn tiếng ngắt lời: “Câm miệng, nghịch tử, có ai nói chuyện với muội muội mình vậy không, ngươi nhìn xem ngươi đang nói cái gì, còn không cút ra cho vi phụ!”
Tây Lương Tĩnh bị Tĩnh Quốc Công không chút nể tình quát lớn, sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn âm trầm nhìn Tây Lương Mạt một cái, sau đó đứng dậy, không nói một lời bỏ đi, khi ra ngoài còn sập mạnh cửa.
“Tên nghịch tử này, quá vô lễ!” Tĩnh Quốc Công bị hành vi của hắn chọc giận, nghiến răng đập bàn.
Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ca ca chỉ là thẳng tính thôi, ngài cần gì để trong lòng.”
Phụ thân này, rõ ràng thương yêu Đại ca ca nhất còn ra vẻ, chỉ sợ đang lo lắng sau này nàng oán hận Tây Lương Tĩnh, tìm thời cơ trả thù thôi.
Huống hồ điều Tây Lương Tĩnh nói cũng là thật, nếu không phải Tĩnh Quốc Công và lão phu nhân lo lắng cái chết của Lam Linh sẽ tai họa phủ Quốc Công thì hôm nay đã không vội vàng mời nàng về như thế.
Lão phu nhân chỉ ước gì đời này đừng nhìn thấy cháu gái bất hiếu này nữa mới đúng.
Bị loại ánh mắt cực có tính xuyên thấu của Tây Lương Mạt nhìn, Tĩnh Quốc Công có chút không tự nhiên ho khan một tiếng: “Được rồi, không nói đến tên nghịch tử kia nữa, nhưng tạm thời đừng nói với Hoàng Đế bệ hạ chuyện mẫu thân con đã qua đời, sợ là còn cần con ở trước mặt Hoàng Đế bệ hạ tạm thời che lấp.”
Tây Lương Mạt không để ý nói: “Nữ nhi đã biết.”
Nàng đã biết, nhưng không có nghĩa nàng sẽ không để lộ việc này tại thời điểm thỏa đáng.
“Phụ thân, Lục Thừa Tướng đã biết tin mẫu thân qua đời, hắn sẽ không tiết lộ cho bệ hạ sao?”
Tĩnh Quốc Công nghe lời Tây Lương Mạt nói, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh: “Hiện nay chẳng phải đã hiểu ý của hắn rồi sao, nếu hắn muốn nói cho Hoàng Đế bệ hạ thì đã nói sớm rồi.”
Tây Lương Mạt nghe vậy hơi nhăn mày.
Đúng vậy, Lục Tướng gia cũng có nguyên nhân để không nói, lúc trước Lục Tướng gia để lộ chuyện vợ chồng Tĩnh Quốc Công giao lệnh bài giả cho Hoàng Đế bệ hạ chính vì hy vọng trong lúc giận dữ Hoàng Đế bệ hạ sẽ truy cứu chuyện này.
Nhưng Lam Linh bỗng dưng bỏ mình, người chết lớn nhất, nếu Hoàng Đế bệ hạ biết chuyện này chỉ sợ sẽ chìm đắm trong bi thương khi biết Lam Linh đã chết, càng nhớ thương nhiều hơn đứa con gái của hắn và Lam Linh này.
Mà nàng dù sao cũng mang họ Tây Lương, nếu Hoàng Đế bệ hạ nhớ thương nàng cũng không nhất định sẽ ra tay với phủ Quốc Công.
Đây chỉ là một trò chơi phỏng đoán ý người trên mà thôi.
Xem ai phỏng đoán chính xác nhất.
Chỉ là…
Bọn họ đều không biết là, Hoàng Đế bệ hạ tuy giận dữ chuyện lệnh bài nhưng cảm xúc đã bị Bách Lý Thanh trấn an, hơn nữa đã giao việc điều tra rõ cho Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh.
Cho nên đó là một cục diện cân bằng ba bên tạm thời, không biết ai sẽ phá vỡ cân bằng trước, nhấc lên gió tanh mưa máu.
Tây Lương Mạt yên lặng nghĩ, mặc kệ thế nào nàng cũng sẽ không để mặc phủ Quốc Công rớt đài, dù sao đây là chỗ dựa trên danh nghĩa tạm thời của nàng.
“Đúng rồi, Hoàng Đế bệ hạ bảo con chọn mấy người kia, con có coi trọng vị thanh niên tài tuấn nào không?” Tĩnh Quốc Công đột nhiên hỏi.
Tây Lương Mạt nghe vậy nhìn về phía Tĩnh Quốc Công dịu dàng thản nhiên nói: “Mạt Nhi đức hạnh còn thiếu, chưa gặp người thích hợp.”
Tĩnh Quốc Công nhìn gương mặt rất giống người mình yêu sâu sắc kia, do dự một lát bỗng nói: “Ngày ấy vi phụ hạ triều gặp Đức tiểu Vương gia.”
“À, sao vậy ạ?” Tây Lương Mạt nhíu máy, trên mặt hoàn toàn dửng dưng.
Tĩnh quốc Công ngập ngừng rồi mới ho một tiếng nói: “Đức tiểu Vương gia nói với vi phụ muốn xin cưới Tứ muội muội của con.”
Tây Lương Mạt nghe vậy đột nhiên cảm thấy buồn cười, đây cũng là… nhân duyên trời ban đấy, Tư Lưu Phong gần đây thích chơi trò nhai lại à?
Hay là có tính toán khác?
“À, vậy sao? Lúc trước người nên hứa thân cho Đức tiểu Vương gia là Tứ muội muội, nay Tứ muội muội ở bên ngoài hỏng thanh danh, muốn gả cho người tốt cũng không dễ, nếu tiểu Vương gia muốn cưới Tứ muội muội thì cũng là chuyện tốt.” Tây Lương Mạt thản nhiên nói.
Tĩnh Quốc Công không tìm thấy trên mặt Tây Lương Mạt bất cứ cảm xúc gì không khỏi hơi nhăn mày: “Con rộng lượng như vậy vi phụ rất vui mừng, nhưng chưa nói tới Tứ muội muội con còn đang trong hiếu, chỉ nói tới phủ Quốc Công chúng ta sao có thể gả hai con gái vào một phủ?”
Tây Lương Mạt thấy Tĩnh Quốc Công thực ra bằng lòng gả Tây Lương Đan qua, thứ nhất có thể hàn gắn mối quan hệ vì nàng mà tan vỡ của hai phủ, thứ hai dung mạo của Tây Lương Đan hỏng rồi, để lại sẹo, lúc trước lại hỏng thanh danh trên tiệc đính hôn, đã truyền ra ngoài, căn bản không thể gả vào nhà nào tốt.
Nay Tư Lưu Phong muốn lấy nàng ta lại thành chuyện đẹp cả đôi đường, chỉ là chuyện này khiến danh tiếng của phủ Tĩnh Quốc Công không dễ nghe.
Tây Lương Mạt thầm cười khẩy, đây là đang muốn nàng ra ý kiến hay muốn báo cho nàng một tiếng, hoặc là… muốn nàng dùng danh nghĩa của mình gả muội muội cho chồng trước, kiếm cái danh “tục duyên” dễ nghe?
“Phụ thân cứ xem rồi làm đi, nữ nhi chỉ là người trong khuê các, không có chủ ý gì.” Tây Lương Mạt không mặn không nhạt nói, không tính tham gia chuyện này.
Tĩnh Quốc Công thấy nàng như vậy cũng không tiện nói gì nữa, nhưng hắn dừng một chút nhân tiện nói: “Đúng rồi, ngày hôm trước vi phụ còn gặp Lộc tiên sinh bên cạnh Thái Tử gia.”
Tây Lương Mạt nhìn sang Tĩnh Quốc Công: “À, Lộc tiên sinh nói gì với phụ thân?”
Tĩnh Quốc Công thoáng dừng, nhăn đôi mày kiếm nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Lộc tiên sinh nói, con và Thái Tử từng có qua lại, Thái Tử gia đối với con nhớ mãi không quên, muốn xin cưới con làm Lương Tử.”
Tây Lương Mạt nghe vậy đáy mắt hiện lên một tia sắc bén, trên mặt lại không thay đổi: “Vậy sao?”
Tư Thừa Kiền điên rồi mới nói như thế, hắn điên thật rồi à?
Nàng không cho rằng Tư Thừa Kiền điên rồi, vậy hắn nói những lời ý tứ như thế để làm gì?