Không phải nàng mềm lòng, nhưng nữ tử này tuy không có nhiều sai lầm, ngay cả Triệu thị cũng chỉ là đồng lõa, nhưng chính sự lạnh lùng cùng thờ ơ của bọn họ mới cổ vũ Dư lão thái quân trở nên không phân biệt thị phi đến mức như vậy, đồng thời kéo dài bi kịch nhiều năm.
Bao gồm lần đầu tiên nàng đến Tây Lương tổ gia, trở thành người được chọn, họ thậm chí không bằng người không xuất thân Tây Lương gia như Phượng Tỷ mà ám chỉ nhắc nhở chị em của mình.
Vì vậy, bọn họ cần trả giá vì sự nhu nhược cùng dung túng của mình.
Nhưng nàng có ý tưởng khác, mà không phải lập tức tàn sát sạch sẽ là xong việc.
“Chuyện này… Tuân mệnh!” Ám vệ Tư Lễ Giám đành ôm quyền vâng lệnh.
Dù sao Thiên Tuế gia đã nói để tiểu thư xử trí, vậy xử trí thế nào là quyền của tiểu thư, bọn họ chỉ cần tuân mệnh là được.
Đi ra một hồi lâu, trong Lưu Phương Đường vẫn vang lên tiếng tranh cãi cùng tiếng kêu thảm thiết, tiếng mắng chửi cũng không bớt đi bao nhiêu.
“Thế nào? Đến giờ chưa?” Tây Lương Mạt xoay người nhìn về phía Lưu Phương Đường, chỉ thấy một đám người chồng lên nhau, không biết đang đánh nhau hay đang khuyên can.
Mị Tam lập tức nói: “Thưa tiểu thư, còn nửa khắc nữa là hết thời gian.”
Tây Lương Mạt gật đầu, bước vào trong Lưu Phương Đường.
Đám Tây Lương gia ở trong la hết ầm ĩ, có kẻ tư duy cũ kỹ vẫn bảo toàn quyền uy của lão thái quân, có kẻ đã hoàn toàn bị màn máu tanh kia cùng an toàn bản thân khích lên sự cuồng bạo, xông lên quyền đấm cước đá với Dư lão thái quân.
Bọn họ quá tập trung, thế nên không thấy Tây Lương Mạt đã trở lại ghế trên lần nữa, đang hứng thú dào dạt nhìn trò khôi hài này.
Cho đến khi nàng không nhịn được nữa, vỗ vỗ tay, Mị Tam cùng những ám vệ khác lập tức tiến lên mỗi tay xách một đệ tử Tây Lương gia ném sang một bên không chút lưu tình.
Nhất thời cả đường vang lên tiếng hô đau nhức.
Dư lão thái quân bị vây chính giữa đã sớm bị hành hạ không còn hình người, chỉ bởi vì đám Mị Tam lĩnh mệnh cho bà ta uống thuốc bảo vệ tâm mạch mới giữ được một mạng, nay đầu đầy vết máu, tóc bạc trước giờ tỉ mỉ giữ gìn đã rũ tung rối nùi, bị dứt ra vài túm, lộ ra da đầu nhầy nhụa máu, kết hợp với y phục rách rưới trên người hiện rõ vẻ yếu đuối già cỗi.
Mị Tam tiến lên, không vì đối phương là bà già trói gà không chặt mà nể tình, hất thẳng một xô nước lạnh lên người bà ta, lạnh lùng kéo tóc bà ta lên, trong tiếng kêu thảm thiết của Dư lão thái quân ép bà ta nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nhìn bà ta: “Dư lão thái quân, cảm giác bị cốt nhục của mình tổn thương thế nào? Nhất định vô cùng kỳ diệu lại có thú lắm đúng không?”
Dư lão thái quân vốn gần như ngất đi, lúc này nghe tiếng Tây Lương Mạt, lại bị hắt một xô nước lạnh giữa mùa đông khắc nghiệt, chỉ cảm thấy lòng thấm hàn, lập tức tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn về phía thiếu nữ ngồi bên trên, hấp hối nói: “Tiểu yêu tinh, ngươi chớ nên đắc ý, ngươi làm chuyện bội nghịch nhân luân như vậy sớm muộn gì cũng bị thiên lôi đánh xuống!”
Không thể không nói nha đầu này quả thật quá giỏi về phỏng đoán lòng người, nàng hành sự cực kỳ xảo quyệt, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều như kiếm sắc bén đâm vào lòng người.
Nhìn đám con cháu đã từng vô cùng bảo vệ, cũng tôn sùng mình là quyền uy không thể dao động giơ tay giơ chân, buông lời ác độc với mình, trong lòng Dư lão thái quân không ngừng chảy máu.
Bà ta đau đớn vô cùng, thương tâm tột mực, không còn mặt mũi, khuất nhục không gì sánh được, lại không biết phải làm thế nào mới tốt!
Tây Lương Mạt sai người bôi thuốc vào miệng bà ta, khiến hàm răng không còn mấy cái của bà ta như nhũn ra, ngay cả cắn lưỡi tự sát cũng không làm được.
“Các ngươi còn không bị thiên lôi đánh xuống thì không cần lo lắng cho tôn nữ.” Tây Lương Mạt cười cười: “Xem ra không hỏi được gì từ các ngươi, ngày mai là ngày đại hỉ của bản Quận chúa, vì vậy hôm nay để bản Quận chúa tiễn các ngươi ra đi cũng tốt. Có điều ta cũng là người của Tây Lương gia, đương nhiên sẽ tuân theo quy củ người Tây Lương gia có chết cũng phải chết trong tay người một nhà.”
Chơi đủ rồi, đến lúc nên làm chính sự.
Nhìn Tây Lương Mạt nở nụ cười quỷ quyệt, đám đệ tử Tây Lương gia nhất thời cảm thấy toàn thân lạnh toát, vội vàng quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng dập đầu.
“Quận chúa, nể tình chúng ta đều chảy dòng máu Tây Lương gia mà tha mạng đi!”
“Chúng ta không dám nữa!”
“Quận chúa tha mạng… Quận chúa!”
Tây Lương Mạt nhìn đám đệ tử Tây Lương gia phủ phục dưới chân mình, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lẽo nhạt nhẽo, không hề cảm động vì lời cầu xin của bọn chúng, chỉ lạnh lùng nói: “Đều là người Tây Lương gia, ta cho các ngươi một cơ hội, trong các ngươi chỉ một người có thể sống sót, nhưng điều kiện là phải giết những người khác.”
Lời vừa nói ra, đám đệ tử Tây Lương gia đều giật mình nhìn nhau.
Tây Lương Mạt không định tiếp tục ở lại phí thời gian, ngày mai nàng còn rất nhiều chuyện phải làm.
Nàng sai Mị Cửu lấy không ít đao kiếm ném trước mặt đám đệ tử Tây Lương gia, nhàn nhạt nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của các ngươi.”
Trong nháy mắt Dư lão thái quân hiểu dụng ý của nàng, không để ý tóc mình đang bị Mị Tam kéo đau nhức, còn chống được thân thể run lẩy bẩy của mình lên, nét mặt già khô như vỏ cây dữ tợn, nhe nanh múa vuốt nhào về phía nàng: “Yêu tinh tâm như rắn rết, dám tàn hại con cháu ta như vậy… Ta giết ngươi… Ta giết ngươi!”
Mắt Tây Lương Mạt khẽ nhíu lại, Mị Tam lập tức giơ bàn tay to như cái quạt lên tàn bạo cho Dư lão thái quân bảy, tám cái bạt tai, đến khi Dư lão thái quân thất điên bát đảo, miệng đầy máu tươi mới dừng tay.
Vốn bà ta bị hành hạ như vậy sớm nên hoàn toàn hôn mê không tỉnh lại được như lão thái công, thậm chí đi đời nhà ma, thế nhưng cố tình bà ta đã ăn loại dược kia khiến bà ta muốn sống không được, muốn chết không xong, ngay cả hôn mê cũng là một loại xa xỉ.
“Dư lão thái quân, ngài đừng nóng ruột, tôn nữ mời ngài xem một vở kịch hay.” Tây Lương Mạt cười cười, dặn dò Mị Tam trói Dư lão thái quân vào cây cột phía trên.
Còn gì có thể khiến một người mẹ càng đau như bị khoét mất tim hơn nhìn con cháu mình tàn sát lẫn nhau?
Sau đó nàng gật đầu phân phó Mị Cửu: “Có thể bắt đầu rồi, nếu bọn chúng không muốn ra tay, mỗi lần đếm tới một trăm các ngươi sẽ giết một người trong số bọn chúng.”
Lập tức nàng xoay người bước ra khỏi Lưu Phương Đường dưới sự hộ vệ của Mị Tam cùng Mị Bát.
Trong lúc hồn bay phách tán, bỗng một trong số đám đệ tử Tây Lương gia nhặt một cây đao lên vọt về phía Tây Lương Mạt, gào ầm lên: “Yêu nữ kia… Ta giết ả yêu nữ ngươi!”
Nhưng hắn còn chưa kịp chạy hai bước thì một thanh kiếm nhỏ dài không biết đến từ nơi nào trực tiếp xuyên qua xương bả vai của hắn, gim cứng hắn trên cây cột, người kia liền phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết,
Tây Lương Mạt quay mặt lại cười nhạt: “Không biết tự lượng sức.”
Nay bằng nội lực của nàng đã sớm có thể nghe tiếng đoán vị trí, phát hiện hướng công kích của đối phương.
Nàng phất tay áo xoay người, ra khỏi Lưu Phương Đường, ngồi trên chiếc ghế tử đàn đã đặt sẵn trong sân từ lâu, Hà ma ma đã chuẩn bị cho nàng áo khoác lông chồn, chậu than, trà nóng.
Tây Lương Mạt vừa ngồi xuống chưa lâu thì Lưu Phương Đường đã vang ra tiếng kêu đầu tiên của đám đệ tử Tây Lương gia tự giết lẫn nhau.
Gã đàn ông tập kích nàng kia đã bị chính anh em mình chặt đứt cánh tay, anh em của hắn vốn muốn chém đầu hắn nhưng chưa bao giờ giết người nên chùn tay, ngược lại khiến gã kia càng phải chịu tội
Có một sẽ có hai, vì sống sót, cho dù biết đây chỉ là cái bẫy vẫn không ngừng có đệ tử Tây Lương gia vì cầu được sống mà mê hoặc nhảy xuống.
Bọn chúng cầm đao kiếm, từ lúc đầu do dự nhìn nhau đến cuối cùng công kích lẫn nhau, rồi đến không ngừng đỏ mắt chém giết, trò chơi chết chóc này cũng biến thành có oán báo oán, có thù báo thù, nhân tính vặn vẹo thể hiện rõ mồn một.
“Ngươi dám chém ta!”
“Vì sao không dám, ngươi tưởng ngươi vẫn là con trai trưởng cao cao tại thượng chắc!”
“Ngươi dám động vào nữ nhân của ta, ta giết ngươi!”
“Đi chết đi!”
Mặc kệ Dư lão thái quân hô hào thế nào, muốn khiến con cháu mình ngừng tay, nhưng đám con cháu đã giết đỏ cả mắt thậm chí còn cầm đao chém bà ta, nhìn con cháu muốn giết mình lại bị chính thúc thúc chém thành hai nửa, máu phun tứ tung, tứ chi rụng rời.
Bà ta rơi lệ đầy mặt, cuối cùng khóc không ra tiếng, hoàn toàn ngây người.
Tiếng gào thét thê lương không ngừng vang tới tận chân trời, khiến chim đêm bay qua cũng không nhịn được mà phát run.
Tây Lương Mạt ngồi trên cái nệm gấm mềm mại nhìn màn khôi hài tanh máu này, bỗng khẽ thở dài một tiếng: “Ma ma, ngươi nói xem có phải ta ngày càng tàn nhẫn không?”
Giờ khắc này, nàng bỗng cảm thấy chính mình ngày càng giống Bách Lý Thanh giỏi về đùa giỡn nhược điểm người khác, tàn nhẫn lại lạnh giá.
Hà ma ma nhàn nhạt nói: “Đó chỉ tại bọn chúng gieo gió gặt bão, gieo nhân gì gặt quả nấy, Quận chúa không cần để ý vì những người không liên quan, trong mắt tiểu thư chỉ cần có Thiên Tuế gia là đủ rồi.”
Tây Lương Mạt ngẩn ra, hơi nhăn mày – trong mắt chỉ cần thấy Bách Lý Thanh?
Đây là ý gì?
Chỉ theo lệnh của Bách Lý Thanh?
Hà ma ma nhìn nàng, cười cười ý vị thâm trường: “Quận chúa không cần suy nghĩ nhiều, sau này người sẽ hiểu, thậm chí cả vị hôn phu ngày mai của ngài, tiểu thư không cần để chuyện sống chết của hắn trong lòng, ngài đừng quên chuyện đã hứa với Thiên Tuế gia.”
Tây Lương Mạt nhớ tới trong suối nước nóng dã ngoại ngày ấy, Bách Lý Thanh dùng thủ đoạn vô sỉ ép nàng hứa chuyện đó, nàng không tự chủ được đỏ mặt, lập tức ho nhẹ một tiếng đáp: “Ừ.”
Nàng biết đến bây giờ Hà ma ma vẫn không tán thành chuyện nàng gả cho Tư Lưu Phong, nhưng không xác thực được lý do, nàng chỉ coi như Hà ma ma cảm thấy quyết định của mình sẽ ảnh hưởng tới quan hệ với Tư Lễ Giám bên này. Tây Lương Mạt nhìn sắc trời, chuyện này cũng tới lúc phải xong rồi.
Hà ma ma cũng cúi đầu nói bên tai nàng: “Quận chúa, giờ Sửu rồi, chúng ta nên trở về nghỉ ngơi, chuyện kết thúc công việc nơi này giao cho bọn Mị Tam là được, bọn họ đã từng làm chuyện như vậy rồi.”
Tây Lương Mạt gật đầu, Hà ma ma liền bảo Mị Tam đi gọi người nâng cỗ kiệu đến, hầu hạ Tây Lương Mạt lên kiệu, đi thẳng về phủ Quốc Công, bốn gã ám vệ nâng cỗ kiệu lướt đi như quỷ đêm, chân không chạm đất, ngay cả một hạt bụi cũng không bay lên, nhẹ nhàng lướt qua đỉnh đầu đám phu canh cùng binh lính tuần tra của Binh Mã Tư Ngũ thành, mấy người lặng lẽ biến mất trong bờ tường phủ Quốc Công.
Phu cảnh chỉ cảm thấy đỉnh đầu lạnh toát, bóng quỷ lướt qua, sợ đến mức rụt cổ ôm đầu.
Phủ Quốc Công vốn có phủ binh tuần tra, giám thị nghiêm mật, dù là ám vệ Tư Lễ Giám cũng rất khó tiến vào, chỉ có cao thủ võ công thâm sâu khó lường như Bách Lý Thanh mới có thể ra vào như không, nhưng hôm nay nội viện phủ Quốc Công nằm trong tay Tây Lương Mạt, đương nhiên đã an bài ổn thỏa từ trước, nàng thuận lợi về tới phòng mình, tẩy trôi một thân mùi tanh, thay áo nằm lên giường.
Nhìn phòng ốc đỏ tươi, Tây Lương Mạt nhếch môi có chút tự giễu, đại khái nàng là tân nương đầu tiên tay đầy máu tanh trước đêm tân hôn.
Không biết nếu Tư Lưu Phong biết bộ mặt thật này của nàng còn dám ngủ cùng giường với nàng nữa hay không?
***
Ngày hôm sau, sắc trời vừa sáng, đám hỉ nương đã lũ lượt đến, trang điểm thay quần áo cho Tây Lương Mạt.
Một kiện cung trang thêu hoa văn phượng xuyên mẫu đơn rất lớn, kèm khói biếc, rặng mây đỏ, tà áo điểm xuyết ngọc lưu ly uốn lượn kéo dài, bên ngoài phủ một tầng sa vàng mỏng, vạt áo rộng thêu hoa văn hoa vàng, tay áo làm bằng sa la mềm mại, trên sa la thêu từng đóa mẫu đơn đỏ rất lớn, chỉ bạc tinh tế tạo thành đường viền tinh xảo, mượt mà rủ xuống đất, ma sát thành tiếng.
Hỉ phục phủ Nội Vụ đưa tới này không chỉ phụ trợ vẻ phú quý ung dung của nàng mà còn hiển hiện dáng vẻ yểu điệu, làn da mịn màng trắng như tuyết, vai xuôi eo nhỏ.
Trên đầu là bộ diêu ngọc bích khảm trân châu nghiêng nghiêng buông xuống chỗ tóc mai, phượng hoàng vòng hoa bằng vàng ngậm ru bi búi cao mái tóc nàng, vòng hoa gắn những tua cờ nhỏ rủ xuống bên mặt Tây Lương Mạt như thác nước, tạo cho nàng vẻ nõn nà như lan, đôi mắt đẹp sóng sánh hàm xuân, mi thanh như núi xa, tóc mai đen tuyền nhiễm sương xuân.
Vài vị phu nhân toàn phúc thân phận cao quý tới thêm trang thấy vậy đều có chút ngẩn ngơ, tiểu Quận chúa thân thể gầy trơ xương, nhìn như không đủ dinh dưỡng không ngờ trang điểm lên lại đẹp đến chói mắt như vậy.
Ngự Sử Trần phu nhân nhìn Tây Lương Mạt vui mừng nói: “Dù sao cũng là con gái của Lam Đại phu nhân, thật không giống người thường, có khí độ thiên gia, đáng tiếc Lam Đại phu nhân đã là người xuất gia, không thể nhìn thấy con gái mình xuất giá.”
Hàn Nhị phu nhân cáo ốm không ra, ai cũng biết bà ta không thích cô con gái này, nhưng tỏ rõ thái độ như vậy vẫn khiến đám quý phu nhân luôn diện đủ mặt ngoài này rất khinh thường.
Ở đây có một số phu nhân toàn phúc hơi lớn tuổi đều biết Lam thị từng là con gái nuôi của Tiên Hoàng hậu, cũng vội vàng gật đầu không ngừng.
Tây Lương Mạt mỉm cười: “Hôm nay có các vị phu nhân ở đây đã không còn gì đáng tiếc, Mạt nhi chỉ cần coi như các vị đều là mẹ nuôi của Mạt nhi không phải được rồi?”
Trần phu nhân cùng mấy vị phu nhân kia nhất thời liếc nhìn nhau nở nụ cười, bà chỉ lên trán Tây Lương Mạt, trêu chọc: “Ai nha, đang đòi thêm đồ cưới từ mấy người chúng ta đây mà, ai chẳng biết nha đầu ngươi có Quốc Sắc Phường buôn bán lời của mấy chúng ta một đống bạc, hôm nay còn không chịu bỏ qua.”
Tây Lương Mạt không hề có dáng vẻ Quận chúa, cái miệng luôn có thể đùa vài vị phu nhân đến bật cười, họ cũng có lòng kết một đoạn thiện duyên như vậy, Tây Lương Mạt thân phận không tầm thường, sau này chắc chắn có lợi.
Vì vậy ai cũng hùng hồn dồn tiền.
Tặng không ít thứ quý trọng.
Trần phu nhân nhặt hai cây trâm dài hỏa phượng hàm châu bằng vàng ròng khảm ngọc ấm đã chuẩn bị sẵn cắm vào búi tóc sau đầu nàng, cười nói lời chúc phúc cuối cùng: “Đây gọi là rửa tay búi tóc, từ nay về sau gả làm vợ người, cử án tề mi, lưu luyến tình dài.”
Sau đó liền phủ khăn voan đỏ long phượng cho Tây Lương Mạt, để Bạch ma ma đỡ nàng lên kiệu.
Bạch ma ma nhìn Tây Lương Mạt, tuy biết trong mắt Tây Lương Mạt cuộc hôn nhân này chỉ vì lợi ích, nhưng bà vẫn không nhịn được rơi nước mắt, giống như đang đỡ con gái mình, nắm chặt tay nâng nàng lên kiệu.
Bà thấp giọng nói: “Tiểu thư… Người nhất định phải hạnh phúc!”
Tây Lương Mạt nhìn bà có chút kỳ quái, sau đó cười cười: “Ma ma, ta nhất định sẽ sống thật thích ý.”
Hạnh phúc?
Hạnh phúc là cái gì?
Đây là một cuộc hôn nhân ngay từ đầu đã có mục đích không thuần khiết, sao có thể có hạnh phúc như ý nghĩa truyền thống được?
Có điều, nàng cũng không thèm để ý mà thôi.
Không lâu sau, phủ Quốc Công bắt đầu náo nhiệt, tiếng sáo tiếng trống vang lên, nhạc mừng dội khắp.
Tư Lưu Phong mặc hồng bào thêu kim long, mang kim quan bàn long cưỡi con ngựa cao lớn tới đón dâu, bộ hỉ phục này cũng làm nổi bật vẻ môi hồng răng trắng, mắt sáng mày kiếm, tuấn mỹ vô song của hắn. Dọc đường hắn luôn nở nụ cười, tới phủ Quốc Công trong ánh mắt cực kỳ hâm mộ cùng tiếng tán thưởng của mọi người, để đám con gái Tây Lương Nguyệt, Bạch Ngọc, Bạch Nhụy làm khó dễ, coi như qua năm cửa, trảm sáu tướng, cuối cùng phải dùng võ công mới đón được kiệu hoa của Tây Lương Mạt, đường đường vinh quang trở về Đức Vương phủ.
Vì Tây Lương Mạt có thân phận Trinh Mẫn Quận chúa cùng chính trưởng nữ nên Đức Vương phủ bổ sung thêm bốn mươi nâng sính lễ vào một trăm sáu mươi nâng sính lễ trước đây của Tây Lương Đan, thành hai trăm nâng.
Cho nên Tây Lương Mạt liền mang theo một trăm hai mươi nâng đồ cưới Lê thị chuẩn bị cho nàng cùng những đồ đáng giá trước kia Lam thị mang tới phủ Tây Lương, còn có vàng bạc châu báu Hoàng hậu ban cho con gái hoàng thất đều cho vào trong hòm, tròn hai trăm hai mươi nâng đồ cưới, trong tiếng nhạc mừng náo nhiệt cùng tiếng bà mối, tiếng người nâng lễ đưa về phía Đức Vương phủ, một đường dùng vải đỏ quấn quanh toàn bộ cây cối xung quanh.
Có thể nói là đỏ suốt mười dặm!
Khiến mọi người tặc lưỡi ca ngợi, ngay cả Đức Vương phi tự kiềm chế hạng nhất khi nhìn thấy nhiều đồ cưới như vậy cũng không khỏi thoáng lộ vẻ hài lòng.
“Mẫu phi, quý phủ chúng ta đã lâu không náo nhiệt như vậy.” Tư Hàm Ngọc hôm nay cũng diện mỹ phục, nhón chân cười nói.
Đức Vương phi cười gật đầu, cô con dâu này quả thực lấy đúng rồi.
Đồ cười nhiều, quả thật ngoài dự kiến của bà.
Trước cửa Đức Vương phủ rất náo nhiệt.
Nể mặt Đức Vương phủ cùng phủ Quốc Công, phủ đệ của các hậu duệ quý tộc đều phái người đưa tới không ít lễ vật, toàn phủ vui sướng, ngay cả đám phủ binh vương phủ cũng buộc đai đỏ trên thắt lưng, bận rộn khắp nơi.
Trước viện đã dựng lều bạt bày tiệc hôn lễ, giờ lành mở tiệc là buổi chiều, vì vậy phần lớn khách mời lúc này còn đang ở trước viện hàn huyên hóng gió, đám khách nữ thì được dẫn tới hoa viên bên cạnh tán chuyện phiếm.
Tân nương tử cùng tân lang lạy bái thiên địa, phụ mẫu rồi được đưa vào động phòng.
Tuy Tư Lưu Phong rất muốn nhìn một cái, thân cận một chút tiểu Vương phi vất vả lắm mới cầu đến tay, thế nhưng đám đệ tử tôn thất lại ra sức kéo hắn ra ngoài, muốn kính rượu, không say không về.
Tây Lương Mạt đành chờ trong tân phòng, nhưng chờ thẳng một ngày, đến khi mặt trời ngả về tây, mặt trăng lên cao cũng không thấy vị hôn phu của nàng đâu, ngược lại khiến nàng đói đến nhão ruột, trực tiếp mượn cớ xấu hổ đuổi bọn nha hoàn Đức Vương phủ cùng đám hỉ nương ra ngoài, vạch phắt khăn voan ra ngồi ngoài phòng khách dùng tổ yến, điểm tâm cùng cơm mà Hà ma ma chuẩn bị cho nàng.
Dùng tổ yến xong, nàng lại líu ra líu ríu nói chuyện phiếm với Bạch Ngọc, Bạch Nhụy, Bạch Trân, Hà ma ma cùng Bạch ma ma đến phòng bên dùng cơm thuận tiện giám sát người của Đức Vương phủ.
Hàn huyên một hồi, Hà ma ma bỗng tiến vào, thần sắc kỳ quái gọi Bạch Nhụy ra ngoài.
Bạch Nhụy không suy nghĩ nhiều liền đi ra, Hà ma ma dẫn nàng vào phòng sườn bên rồi ra ngoài, Bạch Nhụy đang khó hiểu thì bỗng cảm thấy trong phòng còn một người khác.
Nàng theo Tây Lương Mạt tập võ, coi như có chút thành tựu, vốn căn bản của nàng còn tốt hơn Tây Lương Mạt một chút, có điều Tây Lương Mạt có tạo hóa khác nên mới đột nhiên tăng mạnh.
Nhưng bản lĩnh nghe âm thanh đoán vị trí của Bạch Nhụy vẫn phải có, nàng vô thức quay người liền rút ra thanh đoản kiếm luôn mang bên mình, xoay người quát: “Ai!”
Đoản kiếm mới chém ra cổ tay nàng đã bị vỗ một cái, thanh kiếm kia cũng chớp nhoáng rơi vào tay đối phương, kèm theo đó là chính nàng cũng bị người ta đặt trên cửa, lưng nhói đau, người kia cũng không bỏ qua, bàn tay vươn tới nắm eo nhỏ Bạch Nhụy trong tay, kéo vào trong lòng, khiến thân thể mềm mại của Bạch Nhụy mờ ám dán lấy thân thể cao lớn của hắn.
“Là ngươi!” Bạch Nhụy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía người kia, gương mặt nháy mắt đỏ bừng.
***
Hà ma ma liếc nhìn cửa nhà ngang, vẻ mặt quái dị lắc lắc đầu, xoay người đến một gian phòng khác của dãy nhà ngang, Bạch ma ma đang ở trong cùng một đám hỉ nương, nha hoàn Đức Vương phủ uống rượu, thấy bà tới hai người đều liếc nhìn nhau, tiếp tục ngồi xuống giữ chân những nha đầu bà tử này.
Tây Lương Mạt đợi rất lâu không thấy Bạch Nhụy trở về, càng miễn bàn đến cái bóng của Tư Lưu Phong, nàng không nhịn được ngáp dài.
Bạch Ngọc, Bạch Trân thấy nàng mệt mỏi liền nói: “Quận chúa, về phòng nghỉ trước đi, chúng em ra ngoài xem thử.”
Bạch Trân cũng lắc bầu rượu trên tay cười giảo hoạt: “Trong bầu âm dương này chuẩn bị rượu có mông hãn dược đặc biệt, lát nữa em rót cho Quận mã gia, đảm bảo hắn ngủ tới hừng đông không dậy nổi!”
Tây Lương Mạt cắn môi buồn cười gật đầu, đang muốn đồng ý với hai nha đầu này thì ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
“Tám phần mười là Quận mã gia tới.”
“Vì sao các ma ma không báo một tiếng!”
Tây Lương Mạt lập tức được Bạch Ngọc, Bạch Trân đỡ đến giường ngồi xuống, sau đó hai nha đầu nhanh chân ra ngoài đón tiếp Tư Lưu Phong.
Tây Lương Mạt nhìn như bình tĩnh nhưng vẫn có chút căng thẳng, đây dù sao cũng là lần đầu tiên nàng thành hôn, còn phải tính kế phu quân của mình, vì vậy nàng siết chặt khăn thêu trong tay áo.
Không biết thế thế nào mà Bạch Ngọc, Bạch Trân chỉ “Ơ” một tiếng rồi không nói tiếp nữa.
Nhưng Tây Lương Mạt vẫn nghe được tiếng bước chân nam tử chầm chậm đi tới gần mình, cách khăn voan nàng không nhìn thấy người kia, chỉ có thể thấy một đôi giày thêu kim tú, và cả y bào màu tím đậm thêu mẫu đơn đỏ chót.
Tây Lương Mạt sửng sốt, Tư Lưu Phong dù có mặc hì bào đỏ thẫm cũng sẽ mặc áo choàng màu nhạt, vì sao lại mặc hoa lệ đến mức… lòe loẹt thế này?
Lúc này, một thanh hỉ xứng đã nhấc khăn voan của nàng lên, Tây Lương Mạt nhẹ hít một hơi định nở nụ cười xấu hổ với Tư Lưu Phong, mê hoặc hắn để hạ mông hãn dược.
Kết quả vừa ngẩng đầu Tây Lương Mạt đã hoàn toàn hóa đá, một lúc lâu sau mới nhìn người vừa tới một cách không tưởng: “Sao… Sao lại là ngươi?”
Người mặc một thân hoa y tím thẫm thêu mẫu đơn kia, gương mặt tinh xảo tuyệt luân đến hồn xiêu phách lạc, mặt mày không cười đã chứa ba phần tình lại mang một hơi thở tối tăm kỳ lạ, không phải Cửu Thiên Tuế đại nhân – Bách Lý Thanh còn ai?
“Thế nào? Trò cưng không thích nhìn thấy vi sư sao?” Bách Lý Thanh từ trên cao đánh giá Tây Lương Mạt, nhìn nàng nõn nà hàm xuân sắc, ngón tay thon dài, môi đỏ như son, cười cười ra vẻ rất hài lòng.
“Hôm nay thật hiếm có, nhan sắc quả nhiên vô cùng tốt, lẽ nào thật sự vì lập gia đình sao?”
“Sư phụ, hôm nay là ngày đại hôn của ta, ngài không khỏi quá mức to gan đi, lát nữa Tư Lưu Phong trở về gặp được thì ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch!” Tây Lương Mạt hít một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu, nàng không cần nhìn cũng biết Bạch Trân cùng Bạch Ngọc nhất định đã bị đại yêu nghiệt này đuổi đi rồi.
“Thế nào? Ngươi rất muốn hắn tới sao? Hôm nay hắn không tới được, ước chừng lúc này đã say đến mức không biết lăn vào góc phòng nào rồi.” Bách Lý Thanh nói rất khinh miệt, hắn thuận thế ngồi xuống bên cạnh nàng.
“Sư phụ, ngài vội vàng tới đưa tiền mừng cho ta sao?” Tây Lương Mạt nhìn Bách Lý Thanh nói rất bất đắc dĩ.
Đối với Bách Lý Thanh, nàng cảm thấy bản thân mở miệng nói chuyện cũng thô tục hơn trước kia nhiều.
Nàng thấy hắn áng chừng cảm thấy ngồi khó chịu, trực tiếp đá giày vắt chân nằm thẳng lên giường tân hôn của nàng cùng Tư Lưu Phong, như đang ở trong nhà mình, mảy may không mất tự nhiên.
“Bản tọa tới giúp ngươi áp sàng, thế nào, đủ mặt mũi chứ.” Bách Lý Thanh lười biếng thay đổi một tư thế thoải mái hơn.
Cái này… Chỉ có người gọi đồng tử đồng nữ tới áp sàng, nào có ai gọi thái giám tới áp sàng, thế không phải rủa người ta đoạn tử tuyệt tôn sao?
Tây Lương Mạt rất không biết nói gì, nhưng nếu Bách Lý Thanh nói Tư Lưu Phong không tới được thì nhất định không tới được, nàng cũng không nóng ruột, đơn giản học Bách Lý Thanh đá giày thêu ra, cũng ngồi xếp bằng trên giường.
“Ngài tới hỏi đêm qua vì sao ta không trực tiếp tiêu diệt nữ quyến của Tây Lương tổ gia phải không?” Tây Lương Mạt tựa trên ổ chăn bằng gấm thêu long phượng đỏ thẫm, chỉ cảm thấy thắt lưng thẳng băng cả ngày rất khó chịu.
Vừa dứt lời, nàng đã bị Bách Lý Thanh bỗng kéo cổ áo, khiến nàng ngã thẳng lên người hắn.
Tây Lương Mạt không đề phòng, thiếu chút nữa là đập lên mặt hắn, lập tức xoay người muốn ngồi dậy nhưng Bách Lý Thanh càng quá đáng, trực tiếp một tay ôm vòng eo thon nhỏ của nàng, một tay rút trâm gài tóc từ búi tóc của nàng, gỡ vòng hoa của nàng xuống, tiện thể kéo tung mái tóc đen của nàng ra.
“Vi sư tới là muốn động phòng với ngươi, hôm nay không phải đêm tân hôn của ngươi sao?” Hắn nhướng mày tà khí nhìn thiếu nữ tóc đen rơi lả tả, càng phát ra sắc thái kiều mị yếu đuối, khóe môi nhếch lên một nụ cười vừa bá đạo vừa kỳ lạ.
Tây Lương Mạt bỗng chốc đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết người này trước nay không cho người khác từ chối, nàng cũng không phải lần đầu tiên bị hắn ôm như thế, lão yêu già nghìn năm này ngay cả chuyện quá đáng hơn cũng làm rồi, lúc đó nàng không từ chối được giờ lại làm ra vẻ trinh tiết liệt nữ thì có vẻ quá dối trá.
Nàng thẳng thắn ghé vào ngực hắn, hừ một tiếng: “Đây là đêm động phòng của ta và Tư Lưu Phong, không phải với sư phụ ngài, hơn nữa, ngài có được không?”
“Vi sư có được không? Xem ra đồ nhi đã quên mất ngày ấy trong suối nước nóng dã ngoại rồi, cho dù vi sư không được cũng có thể thỏa mãn dâm dục của ngươi!” Bách Lý Thanh rất hài lòng vì tiểu hồ ly trong lòng thức thời dịu ngoan, ngón tay mờ ám từ lưng nàng vẽ một đường dừng trên mông phấn của nàng.