Cho dù nói chiếc du thuyền bọn họ ngồi quả thật không có nội thất, không thể so được với thuyền lầu của Cửu Thiên Tuế được, nhưng nàng ta sao dám?
Bách Lý Thanh dừng một chút, chẳng buồn quay đầu lại, lười nhác mà vô cùng ưu nhã vung tay lên, gã thái giám mắt híp mặc áo dài màu lam thêu họa tiết sóng biển núi sông kia cúi mình một cái, lại đi tới dừng lại trước mặt Tây Lương Đan, âm u hỏi: “Tiểu thư cần rửa mặt phải không?”
Tây Lương Đan vẫn còn đang khó hiểu, ngạc nhiên nghi hoặc suy nghĩ xem Tây Lương Mạt muốn làm gì, thấy gã thái giám này hỏi vậy, nhớ đến chuyện hắn thiếu chút nữa đã bóp gãy cổ tay mình, sợ đến mức vô ý thức gật đầu một cái, liền thấy gã thái giám kia đột nhiên cười một tiếng, túm lấy cổ áo nàng ta, ném ra ngoài thuyền tựa như ném một đống rác.
“Á!!!” Chỉ nghe thấy Tây Lương Đan thét lên một tiếng chói tai đã bị quăng xuống hồ.
Lần thứ hai rơi xuống nước một cách hoa lệ.
“Xem, rửa mặt thế này có phải sạch sẽ hơn hẳn?” Gã thái giám mắt híp kia chụm tay áo lại, cười khà khà mấy tiếng quái dị, cũng nhanh chóng bước lên thuyền.
Lưu lại một đám người hai mặt nhìn nhau, kinh hãi muốn chết.
Tây Lương Mạt dường như đã quá kinh sợ, không dám tin, tròng mắt ngấn nước, chỉ cực kỳ sợ hãi vội vàng quay đầu lên thuyền, dường như sợ người bị ném xuống sẽ là mình.
Khiến cho mọi người đều thở dài thườn thượt trong lòng, nha đầu này, mặc dù ngu ngốc nhưng đúng là một người thiện lương.
—- ông đây là đường phân cách bạn nhỏ Tây Lương Đan là con vịt —
Lên thuyền, đứng vững, Tây Lương Mạt mới có thời gian quan sát kỹ chiếc thuyền này, quả đúng là điêu khắc tinh xảo, chạm vàng nạm bạc, phi thường hoa mỹ, lại không hề lộ ra vẻ dung tục, giao tiêu* làm mành, trong không khí mang theo hương thơm an thần, bàn ghế nhìn cho kỹ đều được tạc từ đàn hương tử đàn, sự quý giá của đàn hương tử đàn ngang với trọng lượng hoàng kim, kiểu xa xỉ đó không khỏi khiến nàng với thở dốc vì kinh ngạc.
(*) Giao tiêu: là loại lụa mỏng làm từ giao nhân (ai đọc Ma thổi đèn rồi chắc biết con này, là cá có phần thân trên hơi giống người thân dưới như cá mập, hay bị nhầm với người cá, nanh sắc, rất hung dữ)
Cho dù Tĩnh Quốc công thiên về võ, xưa nay không thích xa hoa lãng phí, nhưng quốc công thân là Công Hầu bậc nhất, nhu cầu tiêu dùng trong phủ đệ cũng đều là thứ tốt nhất, có điều so với Cửu Thiên Tuế thì không chỉ kém hơn có một chút.
Đáng tiếc là một con thuyền vô cùng xa hoa như vậy mà các cung nữ, hoạn quan trên thuyền hoặc đi hoặc dừng, đều vô cùng giữ quy củ, tựa như một con rối thượng hạng, tuyệt đối không có động tác hay biểu cảm nào dư thừa.
Trong không khí đang đốt loại trầm hương cực kỳ quý giá, khiến cho người ta vừa ngửi thấy đã mê mẩn lâng lâng, phảng phất như mười trượng nhuyễn hồng, cẩm tú châu ngọc của nhân gian đều đang ở nơi đây.
Tư Lưu Phong hạ thấp giọng an ủi bên tai nàng: “Không phải sợ.”
Hắn phảng phất như đang bảo hộ đứng bên cạnh Tây Lương Mạt, mắt lạnh cảnh giác quan sát tất cả mọi thứ xung quanh, Tây Lương Mạt gật đầu, chỉ có tròng mắt sáng rỡ lại vô cùng lạnh lùng.
“Mạt tiểu thư, Cửu Thiên Tuế mời ngươi vào nội thất trong khoang thuyền một chuyến.” Gã thái giám mặt áo dài màu lam kia lại bước tới, cặp mắt híp lóe lên một tia sáng âm u.
Tư Lưu Phong nhíu mày, lập tức mỉm cười: “Bên ngoài cảnh đẹp thế này, sao Cửu Thiên Tuế không ra ngoài cùng ngồi thưởng sen?”
Gã thái giám mặc áo lam lạnh lùng nhìn hắn một cái, cười như không cười: “Chuyện đó chúng ta không thể quyết định được.”
Dứt lời đi thẳng vào khoang thuyền, Tây Lương Mạt có chút sợ hãi nhìn Tư Lưu Phong một cái, phảng phất như có ngàn lời vạn chữ, khiến cho Tư Lưu Phong không nhịn được mà xót lòng: “Không phải sợ, có chuyện gì cứ gọi ta!”
Tây Lương Mạt gật đầu, bấy giờ mới bước vào nội thất trong khoang thuyền.
Cửu Thiên Tuế đang ngồi trên một chiếc giường mềm bên cửa sổ, nửa nghiêng người tựa vào thành cửa — bóc hạt dưa.
Tóm lại, Tây Lương Mạt đã nghĩ nàng sẽ nhìn thấy Cửu Thiên Tuế âm trầm, cười lạnh, uy nghiêm, vân vân,.. đủ loại dáng vẻ, chỉ chưa từng nghĩ tới hắn lại đang bóc hạt dưa, đương nhiên phía dưới là một chiếc bàn ngọc phỉ thúy quý giá dùng để đựng vỏ hạt dưa, cái bàn ngọc kia kê trên một cái ghế hình người — một cung nữ xinh đẹp.
Theo những mẩu vỏ hạt dưa được Cửu Thiên Tuế bóc ra, chiếc “ghế hình người” kia cũng lẳng lặng không chút tiếng động di chuyển mà đón lấy vỏ hạt dưa, người đó không hề ngẩng đầu lên, nhưng không có một mảnh vỏ nào rớt ra ngoài.
“Mạt tiểu thư có muốn thử không?” Bách Lý Thanh cười như không cười chỉ vào khay hạt dưa bên cạnh.
Tây Lương Mạt rũ mắt mỉm cười: “Mạt nhi không dám.”
Dứt lời, thân hình nàng chợt ưu nhã cúi xuống, hướng về phía Bách Lý Thanh và người đang phục vụ đằng sau hắn khom mình thật sâu: “Tây Lương Mạt xin cảm tạ hôm nay trên phố Thiên Tuế Gia đã ra tay tương trợ. Ơn này, Mạt nhi tất báo.”