– Bệ hạ, các loại dụng cụ vật liệu bằng da thú để làm doanh đã thu gom xong, bây giờ chỉ còn thiếu gỗ là có thể dựng doanh cho dân chúng, đất trống cũng đã có sẵn. Thế nhưng bây giờ ngoài trời đầy băng tuyết, biết đi đâu để tìm gỗ bây giờ?
– Gỗ?
Thu Phong Kính đột nhiên nói:
– Phong Lăng không phải đang có sẵn gỗ hay sao? Cứ việc phá đi số giàn giáo ở Phong Lăng ra lấy gỗ để xây dựng doanh cho dân chúng! Thuận tiện đốt vài trăm đống lửa cho dân chúng sưởi ấm, lúc này tiết trời giá rét, nếu không đốt lửa sưởi ấm dân chúng không thể nào chịu nổi!
– A!?
Tiêu Thành Lương nghe vậy giật mình kinh hãi:
– Bệ hạ, Phong Lăng chính là lăng tẩm của ngài, sao thể…
– Dân chúng quan trọng hơn!
Thu Phong Kính kêu lên:
– Phong Lăng tạm ngừng thi công, năm sau làm lại cũng không muộn! Nhưng số dân chúng tỵ nạn kia không có số gỗ này sợ rằng không thể chịu đừng nổi thời tiết khắc nghiệt như bây giờ!
Tiêu Thành Lương lau nước mắt, cúi đầu ảm đạm:
– Lão thần tuân chỉ.
Đưa mắt nhìn theo Tiêu Thành Lương rời khỏi, Thu Phong Kính lại cùng bọn đại thần tiếp tục đi quan sát mấy nơi, cho tới lúc trời gần tối mới ngự giá trở về cung. Thu Phong Kính vừa mới trở về hoàng cung còn chưa kịp thở, một tên nội thị dáng vẻ vội vàng xông vào tẩm cung bẩm báo:
– Bệ hạ, có tin khẩn cấp của Vương gia!
– Tin khẩn của hoàng muội sao?
Thu Phong Kính đang ngồi nghỉ ngơi vội vàng nhận thư mở ra xem, sau khi xem qua giật mình kinh hãi đứng bật dậy, thất thanh hét:
– Không xong, có chuyện lớn rồi!
Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh bên cạnh vội vàng tiến lên đỡ lấy Thu Phong Kính, cất giọng ôn nhu hỏi:
– Bệ hạ, xảy ra chuyện lớn gì vậy?
– Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đang trên đường đánh tới Tây Kinh!
– A?!
Hoàng hậu Tiêu Khả Hinh nghe xong giật mình kinh hãi:
– Lúc này ở Tây Kinh binh lực không còn, ngoại trừ ra ba ngàn Ngự lâm quân của bệ hạ và tám ngàn quân cảnh vệ không ra gì, thậm chí không còn một cánh quân chính quy nào cả, vậy phải làm sao đây? Bệ hạ, có cần bảo Nguyệt vương suất lĩnh đại quân trở về đế đô cứu viện hay không?
– Nàng thì biết gì, lúc này có bảo muội muội kéo quân về cứu viện cũng đã không còn kịp nữa!
Thu Phong Kính hừ hừ hai tiếng, không còn lòng dạ nào giải thích cho hoàng hậu Tiêu Khả Hinh, lập tức bảo tên nội thị vẫn còn đang quỳ trước mặt:
– Mau, mau đi gióng chuông, lập tức triệu tập bá quan văn võ lên triều nghị sự, cả đêm thương lượng đối sách! Còn nữa, truyền cho Cửu Môn Đề Đốc lập tức đóng chặt hết chín cửa thành, không cho phép bất cứ người nào ra vào cả!
– Lão thần tuân chỉ.
Tên nội thị đáp ứng một tiếng, lĩnh chỉ mà đi.
————–
Phía Đông thành Tây Kinh, bóng đêm bao phủ khắp nơi.
Tể tướng đế quốc Minh Nguyệt Tiêu Thành Lương vừa mới sai người vận chuyển gỗ từ Phong Lăng đến mảnh đất trống ở phía Đông thành để chuẩn bị cho việc xây dựng đại doanh cho dân chúng, còn đang đi tới chỗ dựng doanh, phía Đông Bắc đột nhiên xuất hiện một đoàn đuốc sáng ngời như một con rồng lửa thật dài. Trong ánh đuốc chập chờn, Tiêu Thành Lương phát hiện ra rất đông quân chính quy của đế quốc Minh Nguyệt võ trang đầy đủ nhưng không theo đội hình gì cả đang cấp tốc tiến về phía đại doanh dành cho dân chúng tỵ nạn.
Sao? Lúc này ở đâu ra quân chính quy? Hai đại quân đoàn cận vệ, cấm vệ không phải đã theo Nguyệt vương xuất chinh rồi sao?
Theo bản năng, Tiêu Thành Lương cảm thấy chuyện này có gì đó hơi kỳ quặc, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Dù sao chuyện Mạnh Hổ dám đơn độc dẫn quân xâm nhập Trung Châu tập kích Tây Lăng thật sự là chuyện làm cho người ta nghe thấy phải giật mình kinh hãi. Dù Tiêu Thành Lương có giàu tưởng tượng đến mức nào đi nữa nhưng không nhận được nguồn tin nào đáng tin cậy, tuyệt đối không thể nào có suy đoán điên cuồng như vậy.
Không tới thời gian uống cạn chung trà, cánh quân kia đã tiến đến chỗ Tiêu Thành Lương.
Tiêu Thành Lương tiến lên cản đường, lớn tiếng quát hỏi:
– Các ngươi là binh sĩ của quân đoàn nào?
Một viên tướng vóc người cao lớn khôi ngô nghênh ngang tiến tới, lên tiếng hỏi lại:
– Ngươi là ai?
Tiêu Thành Lương giũ giũ bông tuyết bám trên quần áo, cao giọng đáp:
– Lão phu Tiêu Thành Lương.
– Tiêu Thành Lương?
Tên tướng vóc người khôi ngô kia nhíu đôi mày rậm, lạnh lùng nói:
– Chưa từng nghe qua, mau tránh ra!
Tiêu Thành Lương nghe vậy nhất thời sửng sốt, thầm nghĩ không ngờ tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt lại có người không biết mình là ai, chuyện này quả thật khó có thể tin được! Tiêu Thành Lương chưa kịp có phản ứng, tên người hầu phía sau hắn đã không kềm chế được cơn tức giận, bật lên tiếng quát mắng:
– Cuồng đồ to gan lớn mật, dám vô lễ với tướng gia như vậy sao?
– Tướng gia???
Tên tướng vóc người khôi ngô trợn tròn đôi mắt, đột nhiên hỏi lại:
– Ngươi là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt sao?
Tên hầu của Tiêu Thành Lương gật đầu ngạo nghễ:
– Đúng vậy!
– Bắt lại cho ta!
Tên tướng lĩnh vóc người khôi ngô lập tức rống to,
Đám tướng sĩ của đế quốc Minh Nguyệt phía sau ầm ầm đáp lại, nhanh chóng xông tới như một bầy sói đói, không nói năng gì nhiều vật ngã Tiêu Thành Lương và đám người hầu của hắn xuống đất. Tiêu Thành Lương thấy thế nhất thời kinh hãi, lớn tiếng quát hỏi:
– Không đúng, các ngươi không phải là quân nhân của đế quốc, các ngươi là gian tế của quân địch. Có gian tế!
Tên tướng lĩnh có vóc người khôi ngô cười hắc hắc hai tiếng, quát to với một tên quan quân phía sau:
– Ngươi và tiểu đội của ngươi ở lại đây, canh giữ thật cẩn thận con cá lớn này, các huynh đệ còn lại theo lão tử đi chiếm cửa thành!
– Dạ!
Tên quan quân của “đế quốc Minh Nguyệt” phía sau tên tướng kia ầm ầm đáp lại, lập tức tách ra một tiểu đội trong đám đông quân của “đế quốc Minh Nguyệt” kia, áp giải Tiêu Thành Lương và đám người hầu của hắn đến bên cạnh toà doanh dành cho dân chúng tỵ nạn, đại đội nhân mã còn lại vẫn tiếp tục tiến về phía trước, nhắm thẳng cửa Đông của thành Tây Kinh. Lúc này trong lòng Tiêu Thành Lương nóng như lửa đốt, hắn lo lắng thành Tây Kinh chưa kịp phòng bị sẽ bị đám gian tế kia chiếm được cửa thành, lúc ấy hậu quả như thế nào hắn cũng không dám tưởng tượng!
Tên tướng vóc người khôi ngô kia cũng không phải ai xa lạ, chính là Trương Hưng Bá cải trang thành quân của đế quốc Minh Nguyệt để chiếm cửa Đông thành Tây Kinh.
Trong lúc vô tình Trương Hưng Bá đã bắt được một con cá lớn ở cửa Đông của thành Tây Kinh, nhưng chính vì vậy lại lỡ mất chuyện lớn. Đến khi hắn và đội cận vệ chạy tới cửa Đông thành Tây Kinh thì mệnh lệnh “đóng chặt chín cửa thành” của hoàng đế đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính mới vừa truyền xuống. Cánh cửa thành cao lớn nặng nề đang khép lại chỉ còn một khe hở nhỏ, cầu treo bắt qua con sông hộ thành cũng đã được kéo lên lơ lửng giữa không trung.
Chỉ chậm có nửa bước, Trương Hưng Bá đã không thể chiếm được cửa thành.
– Ủa, tại sao lại đóng cửa thành?!
Trương Hưng Bá cảm thấy trong lòng hết sức khẩn trương, lớn tiếng quát hỏi đám binh sĩ trên đầu thành:
– Mau mở cửa thành ra để chúng ta đi vào!
Tên quân trên đầu thành hỏi ngược lại:
– Các ngươi là ai? Người của quân đoàn nào?
Trương Hưng Bá lớn tiếng đáp:
– Chúng ta là người của sư đoàn số Ba quân đoàn Thanh Châu, nghe nói đế đô gặp nguy hiểm cho nên phụng mệnh Tư Đồ lão tướng quân chạy vội cả đêm trở về cứu viện đế đô. Mặt khác còn có chuyện quân tình khẩn cấp muốn bẩm báo với hoàng đế bệ hạ, mau mau mở cửa thành cho bọn ta vào, nếu không lỡ mất đại sự ngươi có gánh vác nổi hay không?
Tên quân thủ thành lạnh lùng trả lời:
– Thật là xin lỗi, hoàng đế bệ hạ vừa hạ chỉ đóng chặt chín cửa, không cho bất cứ ai ra vào. Nếu như các ngươi quả thật có chuyện quân tình khẩn cấp, vậy viết thư dùng cung tên bắn vào đây, lão tử có thể mang đi bẩm báo thay cho các ngươi! Còn ngươi và đám nhân mã của ngươi biết điều một chút đứng đợi ngoài thành đi, đến lúc sẽ có người đến tiếp đãi các ngươi!
– Có lý nào lại như vậy!?!
Trương Hưng Bá đột nhiên nổi giận:
– Nếu không mở cửa thành ra, lão tử sẽ dẫn quân công thành!
Tên quân thủ thành vẫn lạnh lùng:
– Ai dám tới gần sông hộ thành, giết chết không tha!
Trên đầu thành thoáng chốc vang lên một tràng tiếng giương cung, mấy chục tên binh sĩ canh giữ trên đầu thành đã giương căng trường cung trong tay, những mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo nhắm thẳng vào Trương Hưng Bá đang đứng ở ngoài thành. Trương Hưng Bá quá tức giận rống to như sấm nổ, không chút do dự lập tức giương cung lắp tên, vù một phát đã bắn chết tên tiểu đội trưởng của đám quân giữ trên đầu thành.
Mấy chục tên quân canh giữ trên đầu thành thấy vậy giật mình kinh hãi, nhưng không bắn tên về phía Trương Hưng Bá mà tất cả đều trốn vào sau lỗ châu mai, có hai tên nhanh chóng trốn vào tiễn lâu. Rất nhanh, trên đầu thành vang lên tiếng kèn hiệu liên tục không thôi, nghe thấy tiếng kèn hiệu nổi lên, đội cảnh vệ đang đóng trong quân doanh ở gần cửa Đông nhất thời náo động hẳn lên, cả bọn vội vàng tìm binh khí, hò hét loạn xạ tranh nhau tiến lên đầu thành.
————–
Ở ngoài thành chừng mười dặm.
Vừa nghe thấy tràng kèn hiệu kia nổi lên, Mạnh Hổ đang chuẩn bị tung mình lên ngựa ngạc nhiên nói:
– Chuyện gì vậy, thất thủ rồi sao?
Tất Điêu Tử cũng cau mày:
– Xem ra Hưng Bá tướng quân đánh lén không thành, không biết đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bên trong thành Tây Kinh vẫn còn đại quân, hoặc là đối phương đã có chuẩn bị trước?
Cổ Vô Đạo thở dài cười khổ nói:
– Dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng phải quyết định dứt khoát, nếu như đánh lén cửa thành thất bại thì khả năng cường công thành công sẽ không lớn lắm! Thành Tây Kinh tường cao hào sâu, cho dù binh lực trong thành gần như không có, chúng ta muốn chế tạo khí giới công thành trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ chút nào!
-Đúng vậy!
Tất Điêu Tử cau mày:
– Muốn chế tạo khí giới công thành cần phải có một lượng gỗ rất lớn, nhưng một đường từ Đao Kiếm hạp xuống phía Nam đều là bình nguyên, căn bản là không gặp qua một gốc cây nào, trong lúc gấp gáp như thế này đào đâu ra gỗ? Nếu như đào địa đạo để công thành lại cần nhiều thời gian hơn nữa, hơn nữa địa hình của thành Tây Kinh chúng ta cũng không quen thuộc cho nên rất dễ đào sai đường!
– Đừng nóng nảy!
Mạnh Hổ khoát tay ra vẻ ung dung:
– Vở kịch vui không phải chỉ mới bắt đầu sao? Có câu “nước lớn thì đắp đê, quân đến thì có tướng ngăn”, nếu quân ta đã đánh tới thành Tây Kinh, chỉ bằng vào một con sông hộ thành và một đoạn tường thành sao thể ngăn được sáu vạn dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ chúng ta?!
————–
Kim điện trong hoàng cung.
Thu Phong Kính đang thương lượng đối sách với bá quan văn võ trong triều.
Chợt đâu phương Đông vang lên tiếng kèn hiệu liên tục không thôi, Thu Phong Kính nhất thời giật mình kinh hãi, thất thanh kêu lớn:
– Hỏng rồi, hỏng rồi, hỏng mất rồi! Không ngờ con mãnh hổ kia nhanh như vậy đã đánh tới Tây Kinh rồi! Không biết cửa chính Đông và hai cửa nhỏ hai bên có đóng lại hay chưa? Nếu vẫn chưa kịp đóng vậy thì đại sự coi như hỏng bét!
– Xin bệ hạ yên tâm!
Cửu Môn Đề Đốc nghe vậy lập tức tâu lên:
– Thần đã hạ lệnh đóng chặt chín cửa thành, cho dù thật sự quân đoàn Mãnh Hổ đánh tới ngoài thành cũng tuyệt đối không vào được trong thành!
– Báo…
Cửu Môn Đề Đốc vừa dứt lời, một tên Ngự lâm quân chạy vội lên điện bẩm báo:
– Muôn tâu bệ hạ, vừa rồi có gian tế của địch cố gắng lừa gạt để vào thành, bị quân thủ thành đoán được, quân hai bên đang kịch chiến ngoài cửa Đông!
Thu Phong Kính nghe báo như vậy trong lòng mới yên được một chút, vừa thở dốc vừa nhìn quần thần lên tiếng hỏi:
– Các vị ái khanh nói thử xem, có biện pháp gì để phòng thủ thành Tây Kinh hay không?
Binh bộ đại thần bước ra tâu:
– Muôn tâu bệ hạ, đại quân của Nguyệt vương còn ở xa ngoài ngàn dặm, hai đại quân đoàn Sóc Châu, U Châu tuy rằng cách đế đô gần hơn, nhưng cũng cách tới bảy, tám trăn dặm, trong lúc nhất thời không thể nào chạy tới kịp. Theo như tình hình hiện tại, chỉ có thể chiêu mộ tráng đinh trong thành giúp đỡ việc thủ thành, nếu không chỉ dựa vào ba ngàn Ngự Lâm quân và mấy ngàn đội cảnh vệ e rằng không thể nào giữ nổi thành!
– Đúng đúng đúng!
Thu Phong Kính dùng ống tay áo lau mồ hôi trán liên tục, luôn miệng đáp:
– Khẩn trương tập hợp tráng đinh, chuyện này sẽ do ái khanh toàn quyền xử lý, tốt nhất là hãy tập hợp tráng đinh ngay trong đêm nay!
Binh bộ đại thần suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
– Bệ hạ, cửa chính Đông và hai cửa trái phải tổng cộng cũng chỉ có hơn ngàn đội cảnh vệ đóng ở đó, binh lực quá mỏng, tráng đinh trong thành thì nhất thời chưa thể chiêu mộ ngay được, có nên điều động Ngự Lâm quân đi trợ giúp trước hay không? Nếu không để cho quân đoàn Mãnh Hổ thừa dịp chiếm được cửa thành thì hỏng bét!
– Đúng đúng đúng!
Thu Phong Kính luôn miệng đáp:
– Lập tức điều động Ngự Lâm quân ra cửa Đông trợ giúp! Lập tức!
————–
Cửa Đông thành Tây Kinh.
Đại quân của Mạnh Hổ vừa đến doanh của dân tỵ nạn, Trương Hưng Bá đã dẫn gần năm trăm tinh binh của đội cận vệ ra nghênh đón.
Chỉ trong thoáng chốc, đám dân chúng Thanh Châu tỵ nạn được bố trí trong doanh cũng đã phát giác ra tình hình khác thường. Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó cất tiếng kêu to rằng quân của đế quốc Quang Huy đã đánh tới nơi, chuyện này lập tức làm cho tất cả mười mấy doanh nhỏ bắt đầu trở nên náo loạn, già trẻ lớn bé bắt đầu chạy trốn ngay trong đêm. Khắp nơi đều là bóng người kinh hoàng nhớn nhác, tiếng kêu cha gọi mẹ vang lên không ngớt, trước cảnh tượng này dù cho ai gan dạ đến mấy cũng phải hốt hoảng.
Vẻ mặt Mạnh Hổ vẫn lạnh lùng, đối với mọi chuyện xảy ra trước mắt dường như hắn không hề động lòng.
Trương Hưng Bá cúi đầu ủ rũ đi tới trước mặt Mạnh Hổ, co gối quỳ xuống bẩm báo:
– Tướng quân, ty chức vô năng!
– Không sao đâu!
Mạnh Hổ khoát tay, lạnh nhạt nói:
– Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, bởi vì quân địch đã có cảnh giác từ trước cho nên ngươi mới thất thủ. Bây giờ ngươi hãy dẫn các huynh đệ đi nghỉ ngơi trước đi!
Trương Hưng Bá đáp ứng một tiếng, lại nói:
– Đúng rồi tướng quân, ty chúc còn bắt được một con cá lớn, nghe nói hắn là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt!
– Sao?
Mạnh Hổ nghe vậy thần sắc khẽ động, vui mừng hỏi:
– Ngươi bắt được Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt sao?
Trương Hưng Bá quay đầu lại vẫy tay ra hiệu, lớn tiếng quát:
– Dẫn người tới đây!
Lập tức có mười mấy tên tráng hán áp giải Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt Tiêu Thành Lương và mười mấy tên người hầu của hắn đi tới. Ánh mắt Mạnh Hổ sắc như dao nhìn chằm chằm vào Tiêu Thành Lương, trầm giọng hỏi:
– Ngươi là Tể tướng của đế quốc Minh Nguyệt, Tiêu Thành Lương sao?
Tiêu Thành Lương hừ nhẹ một tiếng ngạo nghễ nói:
– Đúng là lão phu!
Sát cơ trên mặt Mạnh Hổ đột nhiên biến mất, mỉm cười nói:
– Nếu như bản tướng quân đoán không sai, đã trễ như vầy mà Tiêu đại nhân vẫn còn ở ngoài thành, có lẽ là đang nghĩ cách xây dựng doanh để an trí cho dân chúng tỵ nạn khó khăn không nhà ở? Cũng phải nói rằng, toàn thể tướng sĩ của quân đoàn Tây Bộ thật sự cảm tạ Tiêu đại nhân, nếu không cũng không có sẵn quân doanh cho chúng ta trú chân, có đúng không? Ha ha…
Mạnh Hổ nói chính là mười mấy doanh nhỏ dành cho dân chúng khó khăn tỵ nạn. Theo như tình hình trước mắt, không có được mấy người dám ở lại trong những doanh kia, phần lớn dân tỵ nạn Thanh Châu đều bỏ chạy. Như vậy các tướng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ như rắn chiếm hang ếch, không cần cực nhọc cũng có thể ung dung nhàn nhã vào ở trong những doanh lều dựng sẵn.
– Vô sỉ!
Tiêu Thành Lương tức tối hừ một tiếng, nghiến răng nói:
– Nếu biết chuyện thế này, lão phu cần gì phải chuyển số gỗ kia ….
Nói được nửa chừng, Tiêu Thành Lương đột nhiên giật mình, nhất thời ngậm miệng lại không nói nữa.
Lỗ tai Mạnh Hổ thoáng chốc dựng đứng lên, tên Mạnh Hổ này ngoài chuyện giỏi cầm binh, luyện binh ra, còn có năng lực có thể nắm bắt nhanh nhạy tất cả những động tĩnh vô cùng nhỏ làm cho kẻ khác phải kinh sợ. Hắn thường có thể nhân lúc địch nhân lơ đãng mà phát hiện ra những sơ hở rất nhỏ, tiến hành làm cho sơ hở đó trở nên ngày càng lớn, cuối cùng làm cho địch nhân sụp đổ!
Giống như mới vừa rồi, Mạnh Hổ vừa vô tình phát hiện trong giọng của Tiêu Thành Lương có một sơ hở nhỏ gần như không thể nào thấy được!
Gỗ! Mới rồi Tiêu Thành Lương vừa nhắc đến gỗ, mà lúc này cái mà quân đoàn Mãnh Hổ cần nhất lại chính là gỗ!
Mạnh Hổ lập tức quăng mình xuống ngựa đi tới trước mặt Tiêu Thành Lương, trầm giọng hỏi:
– Tiêu đại nhân vừa mới nói gì?
– Ta nói ngươi không hề có nhân tính, ngay cả doanh lều của dân tỵ nạn khó khăn cũng dám chiếm!
– Không đúng!
Mạnh Hổ nói:
– Tiêu đại nhân vừa nhắc tới gỗ gì đó….
Tiêu Thành Lương nói:
– Đó là ngươi nghe lầm!
– Vậy sao?
Mạnh Hổ đảo mắt một vòng, đưa tay chỉ vào một tên ngưòi hầu của Tiêu Thành Lương:
– Ngươi, ra đây!
Tên người hầu nọ không chút hoảng sợ nghênh ngang bước ra khỏi hàng đi tới trước mặt Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ khẽ nhíu mày không cần suy nghĩ quát bảo Trương Hưng Bá:
– Chém cho ta!
– Dạ!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại, bước lên chém ra một kích, thủ cấp của tên người hầu nọ lập tức bay vút lên không. Tiêu Thành Lương và mười mấy tên người hầu còn lại phía sau thần sắc trở nên vô cùng hoảng sợ, hiển nhiên bọn chúng không ngờ Mạnh Hổ nói giết là giết, quả thật là một ma đầu giết người không chớp mắt!
Mạnh Hổ lại chỉ vào một tên người hầu khác phía sau Tiêu Thành Lương, uy nghiêm quát:
– Ngươi bước ra!
Tên người hầu này hèn nhát hơn nhiều, vừa bị hù doạ đã lập tức đặt mông ngồi phịch xuống mặt tuyết kêu khóc không thành tiếng:
– Tướng quân tha mạng, tướng quân xin tha mạng! Tiểu nhân ở nhà còn có mẹ già trên tám mươi tuổi, dưới có con nhỏ chưa được trăm ngày, tiểu nhân không thể chết, không thể chết được, tướng quân tha mạng….
Mạnh Hổ đang cần một tên hèn nhát như vậy, nếu tên này vẫn cứng đầu cứng cổ, kết quả chắc chắn sẽ giống như tên vừa rồi.
Lập tức Mạnh Hổ lên tiếng với giọng âm u:
– Muốn sống sao? Có thể! Tiêu đại nhân của các ngươi mới rồi đã nhắc tới cái gì? Hãy nói thật đúng cho bản tướng quân nghe một lần!
– Dạ dạ dạ…
Tên người hầu nọ dạ liên tiếp, run giọng nói:
– Vừa rồi Tướng… Tướng gia nói, sớm biết như thế hắn cần gì phải chuyển số gỗ kia …
– Nói rất đúng!
Mạnh Hổ mỉm cười:
– Như vậy bây giờ ngươi nói cho bản tướng quân biết số gỗ đó đang ở nơi nào?
Tên người hầu nọ đưa tay run run chỉ về phía trước cách đó không xa:
– Là…là ở phía trước không xa, bất quá không nhiều lắm. Nếu như tướng quân cần nhiều gỗ hơn nữa, vậy…vậy phải đi Phong Lăng cách đây hơn ba mươi dặm phá …phá giàn giáo đi mà lấy gỗ!
-Ha ha ha!
Mạnh Hổ ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, quay đầu lại nói với Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo:
– Lão Tất, lão Cổ các ngươi nghe rõ chưa? Phong Lăng của Thu Phong Kính đang xây dựng dở dang cách đây hơn ba mươi dặm, phá giàn giáo nơi đó mà lấy gỗ! Đã có gỗ rồi, lo gì không chế tạo được khí giới công thành?!
Tất Điêu Tử và Cổ Vô Đạo đồng thời ôm quyền:
– Tướng quân anh minh ít người sánh kịp!
Nụ cười trên mặt Mạnh Hổ đột ngột biến mất, cao giọng quát to:
– Chiến Ưng nghe lệnh!
Chiến Ưng vội bước lên phía trước, lớn tiếng đáp:
– Có ty chức!
Mạnh Hổ nói:
– Lập tức huy động tất cả chiến mã kéo ván trượt tuyết, bỏ xuống toàn bộ lương thảo quân nhu, sau đó đi tới Phong Lăng cách đây ba mươi dặm vận chuyển gỗ suốt đêm về đây, lấy càng nhiều càng tốt!
Dứt lời, Mạnh Hổ quay sang bảo tên người hầu kia:
– Ngươi phụ trách dẫn đường đi Phong Lăng!
– Dạ dạ dạ…
Tên người hầu hèn nhát nọ dạ luôn miệng:
– Hạ nhân nhất định dẫn đường, nhất định!
Mạnh Hổ nghĩ qua một chút lại gọi Hạ Khánh đến dặn dò như vậy như vậy…. Hạ Khánh liên tục gật đầu, sau đó lĩnh mệnh mà đi.
————–
Một đêm yên tĩnh trôi qua.
Quân đoàn Mãnh Hổ cũng không cường công thành Tây Kinh, thậm chí ngay cả tấn công dò xét cũng không thấy. Hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt Thu Phong Kính và bá quan văn võ trong triều không thể nào giải thích được, cũng đã từng nơm nớp lo sợ lên đầu thành phía Đông quan sát tìm hiểu nguyên nhân. Nhưng ngoại trừ thấy từng đội từng đội quân của đế quốc Quang Huy đang giẫm tuyết ở ngoài cửa Đông ra, không còn thấy cảnh tượng gì khác.
Cử chỉ của những đội quân đế quốc Quang Huy cũng vô cùng kỳ quái, không dùng nước nóng đổ lên cho tuyết tan, cũng không dùng dụng cụ để cào tuyết, ngược lại để cho binh sĩ không ngừng đi qua đi lại giẫm trên mặt tuyết. Giẫm xong một tầng tuyết đọng lại vận chuyển thêm tuyết từ nơi khác đến tiếp tục giẫm, đây không phải là có chủ tâm muốn đem tuyết xốp nhuyễn giẫm lên cho nén chặt lại sao?
Nhưng nếu lớp tuyết kia bị nén chặt như vậy, sang ngày thứ hai không phải là đông cứng lại không thể nào tan hay sao? Người ta sao thể đứng vững trên mặt băng như vậy? Người đứng không vững sao thể công thành? Chẳng lẽ quân của đế quốc Quang Huy muốn công thành từ hướng khác hay sao? Nhưng rõ ràng quân địch tụ tập ngoài cửa Đông, vậy rốt cục là chuyện gì vậy?
Nhất thời Thu Phong Kính và các đại thần trong triều có biết bao nghi vấn không thể nào hiểu được, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng quan sát sự việc biến hoá mà thôi.
Buổi tối hôm đó, sư đoàn số Hai của Hạ Khánh len lén lấy nước ở con sông hộ thành gần cửa Đông, sau đó lợi dụng màn đêm bắt đầu tưới nước lên mặt tuyết. Tưới nước lần thứ nhất vừa đông cứng lại thành băng, lại tiếp tục tưới nước lên trên lớp băng vừa đông cứng, vừa kết băng lại tưới nước… cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.
Sang ngày thứ hai trời vừa tờ mờ sáng, quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành Tây Kinh chứng kiến một cảnh tượng kinh người!
Chỉ qua một đêm, ngoài cửa Đông thành Tây Kinh đã xuất hiện một con đường bằng băng trong suốt, từ đại doanh của quân đế quốc Quang Huy ở xa xa dẫn đến bờ sông hộ thành. Lớp băng thật dày trên con đường phản chiếu ánh dương quang chiếu sáng long lanh, cảnh tượng trông vô cùng hoành tráng.
Đám quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành cũng không biết được đại hoạ đã đến trước mắt, vẫn còn lấy tay chỉ trỏ xuống con đường băng trước mặt mà bàn luận xôn xao.
Bất chợt một hồi kèn hiệu vang lên từ phía đại doanh của quân đế quốc Quang Huy. Ngay sau đó từng đội từng đội quân của đế quốc Quang Huy trang bị đầy đủ lập thành đội hình chỉnh tề từ trong quân doanh tiến ra, giống như một cơn lũ cuồn cuộn nhanh chóng ào tới hai bên con đường băng triển khai đội hình nghiêm chỉnh, thoạt nhìn giống như đang triển khai nghênh đón một nhân vật quan trọng nào vậy!
Một tên binh sĩ tinh mắt của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã phát hiện được chuyện khác thường, lập tức lấy tay chỉ về phía đại doanh của địch thảng thốt kêu lên:
– Cái gì vậy? Ngày hôm qua dường như không thấy thứ này!
Đám binh sĩ còn lại của đế quốc Minh Nguyệt nhìn theo hướng chỉ của tên binh sĩ nọ, quả nhiên thấy được một vật có hình tháp khổng lồ, bởi vì vật kia chìm trong dãy quân doanh tầng tầng lớp lớp của đế quốc Quang Huy, hơn nữa khoảng cách rất xa nên cũng không ai để ý. Nhờ có tên binh sĩ tinh mắt hơn người thấy được kêu lên nên mọi người mới phát hiện ra.
Mọi người còn đang kinh nghi bất định, tên binh sĩ tinh mắt kia lại nói:
– Ủa, các ngươi có cảm thấy… thứ nọ dường như đang di chuyển!
Mọi người đều ngưng thần quan sát một lúc, chỉ thấy vật hình tháp cao vút kia quả thật đang di động, hơn nữa đang chuyển động về phía cửa thành! Một tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân tỉnh ngộ trước tiên, nhất thời kêu to hết sức thê lương:
– Đây là con bà nó giàn giáo! Đây là một giàn giáo di động khổng lồ!
Đó quả thật là một cái giàn giáo khổng lồ trước nay chưa từng có.
Đây là kế hoạch do Mạnh Hổ cho người thực hiện trong suốt hai ngày hai đêm vừa qua, đó đương nhiên là một giàn giáo khổng lồ trước nay tuyệt đối chưa từng có ở thế giới Trung Thổ. Kết cấu của nó về bản chất cũng khác với những giàn giáo thông thường, chẳng những giàn giáo khổng lồ này không tồn tại độc lập mà còn là giàn giáo có nhiều tầng có thể dùng sức người di chuyển!
Nguyên nhân chính là vì chế tạo giàn giáo nhiều tầng giản dị sẽ rất nhanh. Các tầng của giàn giáo khổng lồ này được nối với nhau bằng những chiếc thang cây đơn giản.
Hơn nữa mặt trước của giàn giáo khổng lồ này hơi nghiêng về phía trước cho dù dưới đáy của giàn giáo không thể áp sát vào thành tường, tầng trên cùng có thể áp sát vào lỗ châu mai trên đầu thành. Một khi giàn giáo khổng lồ này đã áp sát vào lỗ châu mai trên đầu thành, các dũng sĩ của quân đoàn Mãnh Hổ có thể theo những chiếc thang cây giản dị từ dưới đất trèo lên đầu thành trong khoảng thời gian ngắn nhất, sau đó phát động thế tấn công mãnh liệt đối với đám quân phòng thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành!
– Giàn giáo?
Một tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân khác lộ vẻ không đồng ý:
– Không thể nào! Cho dù đó là giàn giáo đi nữa, giàn giáo lớn như vậy rất nặng nề, làm sao có thể di chuyển nó…
– Đường băng!
Tên trung đội trưởng Ngự Lâm quân cất tiếng đầu tiên lộ vẻ buồn bã:
– Khó trách hôm qua quân địch giẫm lên tuyết cho nén chặt lại, sau đó lại tưới nước lên trên mặt! Không ngờ bọn binh sĩ giảo hoạt của đế quốc Quang Huy này lại có thể nghĩ tới chuyện lợi dụng băng nhiều tầng để di chuyển giàn giáo khổng lồ kia. Nếu như chúng ta không thể phá huỷ con đường băng kia trước khi giàn giáo khổng lồ của địch di chuyển đến sát tường thành, vậy coi như xong!
– Mau, mau bắn đá phá huỷ vật kia đi!
Tên tướng thủ thành ra lệnh một tiếng, vài chiếc xe bắn đá bên trong cửa thành lập tức bắn ra.
Bất quá đáng tiếc là, độ chính xác của xe bắn đá vô cùng kém cỏi, những viên đạn đá bắn ra rất khó trúng mục tiêu. Càng tệ hơn nữa, thời gian cách nhau giữa hai phát đạn quá dài, chờ đến lúc phát đạn thứ hai bắn ra, giàn giáo khổng lồ nọ đã được đẩy về phía trước một quãng khá dài!
Với tốc độ bắn như vậy, đến lúc phát đạn thứ ba của xe bắn đá được bắn ra, giàn giáo khổng lồ của quân địch đã tới gần sát tường thành.
Gương mặt của tất cả các binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành đều lộ vẻ vô cùng tuyệt vọng, hiển nhiên máy bắn đá không thể nào tạo nên uy hiếp gì đáng kể cho giàn giáo khổng lồ của địch ở ngoài thành. Ngoài thành quân địch đã nhóm trận xong, từng đội cung tiễn thủ cũng đã triển khai xong đội nhóm, lúc đó cũng không có cách nào phá huỷ con đường băng kia nữa!
Một tràng kèn hiệu chỉnh tề vang lên nghe thật là đinh tai nhức óc. Trong tràng kèn hiệu vang rền, rốt cục giàn giáo khổng lồ kia đã nhích tới còn cách tường thành Tây Kinh chừng hai trăm bước. Rốt cục quân của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành cũng có thể thấy được rõ ràng, giàn giáo khổng lồ kia có chiều cao bằng tường thành Tây Kinh, chiều rộng khoảng chừng một trượng!
Rất nhanh, giàn giáo khổng lồ của quân đoàn Mãnh Hổ đã tiến vào tầm bắn của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt. Đám cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt trên đầu thành vội vàng dùng hoả tiễn để bắn, đáng tiếc là mặt trước của giàn giáo khổng lồ kia được phủ kín bằng da trâu ẩm ướt, hoả tiễn của cung tiễn thủ đế quốc Minh Nguyệt bắn ra căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì đáng kể!
Trong sự chờ đợi tuyệt vọng của quân đế quốc Minh Nguyệt, chiếc giàn giáo khổng lồ nọ rốt cục không gì ngăn cản nổi đã tiến sát đến đầu thành Tây Kinh!