– Cốc công công, vạn tuế gia tỉnh lại lúc nào vậy?
Cốc Thành đáp với vẻ xiểm nịnh:
– Từ nửa giờ trước, vừa tỉnh lại đã vội vã triệu kiến Vương gia ngài.
Nghe xong lời nói lấy lòng của Cốc Thành, Mông Khác cảm thấy trong lòng nặng trĩu, hỏi với vẻ lo lắng:
– Thần sắc của vạn tuế gia ra sao?
– Rất tốt.
Cốc Thành lập tức đáp:
– Bắt đầu từ sáng hôm nay, khí sắc của vạn tuế gia bắt đầu trở nên tốt hẳn, bây giờ khí sắc đã hồng hào tươi tốt, hồng quang đầy mặt, hoàn toàn không giống với người bệnh liệt giường lâu năm.
Mông Khác nghe vậy càng thêm lo lắng. Hoàng huynh thọ bệnh đã lâu, từ một năm trước bắt đầu trở nặng, ba tháng trước bắt đầu hôn mê, nhưng hôm nay lại đột nhiên tỉnh lại, hơn nữa tinh thần khí sắc phục hồi như lúc chưa bệnh…. Mông Khác càng nghĩ càng cảm thấy trong dạ bất an, chẳng lẽ khí thế của hoàng huynh như vậy là dấu hiệu của ….Tới đây, Mông Khác không dám nghĩ tiếp nữa…
Rất nhanh, Cốc Thành đã dẫn Mông Khác đến tẩm cung, sau đó đứng sang một bên cất giọng nịnh nọt:
– Vương gia, lão nô chỉ có thể đưa ngài đến đây thôi, vạn tuế gia có dặn, chỉ cho phép một mình ngài vào kiến giá.
Mông Khác gật đầu, đi thẳng vào tẩm cung.
Tẩm cung của Mông Viễn có ba tầng chín gian, nơi nơi rường cột chạm trổ, lộ ra vẻ hết sức xa hoa của hoàng gia. Mông Khác vừa vào đến chính điện, từ Đông Noãn các đã truyền ra một thanh âm có vẻ khàn khàn:
– Là Nhị đệ phải không?
– Hoàng huynh!
Nghe thấy thanh âm vừa quen thuộc vừa có phần xa lạ, trong lòng Mông Khác đột nhiên nổi lên một tình cảm quyến luyến không nỡ rời xa khó thể tả bằng lời, vội vã quỳ rạp xuống đất, cứ như vậy mà lết vào trong Đông Noãn các.
Bên trong Đông Noãn các, một lão già thân mặc hoàng bào, tinh thần quắc thước đang ngồi ngay ngắn trên ghế.
Mông Khác đã lết tới trước mặt lão già kia, ngã quỵ xuống ôm hai chân lão già kia khóc rống lên.
Lão già mặc hoàng bào kia đương nhiên là lão hoàng đế Mông Viễn của đế quốc Quang Huy. Mông Viễn đưa tay đỡ Mông Khác dậy, vừa cười vừa nói:
– Nhị đệ, xem ngươi kìa, vẫn như là trẻ con vậy!
– Hoàng huynh!
Mông Khác lúc này mới dần ngưng tiếng khóc, nức nở nói:
– Ba tháng vừa qua thần đệ nhớ người muốn chết.
– Trẫm biết.
Mông Viễn đứng dậy, đưa tay vỗ về Mông Khác, ôm choàng lấy vai Mông Khác ôn tồn nói:
– Cốc Thành đã nói với trẫm rồi, cái bọn không ra gì kia làm cho đệ lao tâm không ít, ba tháng vừa qua thật là làm khổ đệ.
Mông Khác nói:
– Sao hoàng huynh lại nói như thế, ra sức vì hoàng huynh chính là bổn phận của thần đệ.
Mông Viễn bùi ngùi nói:
– Huynh đệ chúng ta đừng nói những lời khách khí này nữa, thời gian của trẫm không nhiều lắm, qua ngày hôm nay, huynh đệ chúng ta e rằng vô duyên gặp gỡ nữa rồi!
Mông Khác nhất thời biến sắc:
– Hoàng huynh, người…
Mông Viễn khoát tay:
– Nhị đệ, chuyện sanh lão bệnh tử không ai tránh khỏi, nếu chúng ta còn học thói nữ nhi thế tục khóc lóc như vầy sẽ vô cùng lãng phí thời gian, trẫm còn có đại sự muốn thương lượng với Nhị đệ.
Mông Khác lộ vẻ sầu thảm nói:
– Hoàng huynh!
Mông Viễn nghiêm nghị nói:
– Vừa rồi trẫm đã bảo Cốc Thành đem hết những chuyện đã xảy ra trong ba tháng nay kể lại đại khái cho trẫm. Không ngờ chỉ mới ba tháng mà đã xảy ra chuyện lớn, lão già Tư Đồ Duệ kia thật biết tranh thủ thời gian, thừa lúc trẫm hôn mê bất tỉnh, mấy tên không ra gì kia lo tranh quyền đoạt lợi lại khởi binh xâm lấn, ha ha…
Lúc này Mông Khác mới nhớ đến chuyện Tây Lăng đại thắng, vội nói:
– Hoàng huynh, việc này cũng không cần lo lắng nữa!
Mông Viễn ngạc nhiên:
– Sao?
Mông Khác vội lấy hai phong thư do bồ câu đưa đến trong lồng ngực ra, trình lên cho Mông Viễn:
– Đây là thư tín mà Diễn nhi và Sử Di Viễn vừa cho bồ câu đưa tới, mật thư của Sử Di Viễn thần đệ vẫn chưa kịp đọc, thế nhưng Diễn nhi gởi đến phong thư báo tin chiến thắng, quân đoàn cận vệ đánh bại Tư Đồ Duệ ở Nữ Nhi hà, Tây Lăng đã được giải vây.
– Vậy sao?
Mông Viễn nửa tin nửa ngờ tiếp lấy hai phong thư, không thèm xem phong thư báo tin chiến thắng của Mông Diễn trước, ngược lại mở phong mật thư của Sử Di Viễn đọc trước. Sau khi đọc xong, thần sắc Mông Viễn bắt đầu trở nên ngưng trọng hẳn lên, chân mày liên tục giãn ra rồi co lại, trong miệng thỉnh thoảng lại phát ra một tràng thở dài.
Mông Khác hơi nghi hoặc hỏi:
– Hoàng huynh, mật thư của Sử Di Viễn nói những gì?
Mông Viễn đưa lại phong thư đã xem xong dày đặc chữ trên đó cho Mông Khác, thở phào một cái rồi nói:
– Trong mật thư của Sử Di Viễn lặp đi lặp lại tên một người, hơn nữa miêu tả tường tận cuộc chiến ở Nữ Nhi hà từ đầu đến cuối. Đệ hãy xem thư trước đã, xem xong đệ sẽ biết rằng chiến thắng của Mông Diễn lần này phần nhiều là nhờ vào may mắn mà thôi!
Mông Khác không nói gì thêm, lập tức cầm lấy phong mật thư của Sử Di Viễn đọc kỹ một lượt, lúc này mặt mới có vẻ biến sắc:
– Thì ra sự tình là như thế! Lúc trước thần đệ cũng cảm thấy lần này Tư Đồ Duệ thất bại có vẻ kỳ quái, thì ra Tư Đồ Duệ chỉ là không bại mà bại, chuyện này rất hợp với lẽ thường tình.
Mông Diễn đột nhiên nói:
– Nhị đệ, Sử Di Viễn lặp đi lặp lại rằng tên Mạnh Hổ kia xem ra không đơn giản chút nào!
Mông Khác gật đầu:
– Tên Mạnh Hổ kia quả thật là một viên tướng tài giỏi, đánh một trận ở pháo đài Thiên Lang chém chết mãnh tướng Tư Đồ Bưu của đế quốc Minh Nguyệt giữa vạn quân, lại lấy không tới hai ngàn khinh bộ binh đánh một trận ở pháo đài Hà Tây diệt sạch hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, quả thật là làm cho người khác thán phục không thôi!
Mông Diễn lạnh lùng:
– Cuộc chiến lần này ở Nữ Nhi hà, nếu không phải nhờ vào đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ đánh tan Liêm Đao kỵ sĩ đoàn của Tư Đồ Duệ trước, e rằng quân đoàn cận vệ của Mông Diễn đã bị tiêu diệt toàn quân, hừ!
Mông Khác im lặng, vấn đề này hắn cũng không dám nói bừa.
Mông Viễn chắp tay sau lưng đi qua đi lại vài bước, đột nhiên dừng lại:
– Trẫm cũng muốn được gặp tận mặt tên Mạnh Hổ kia, càng muốn trực tiếp hỏi hắn vài vấn đề, chỉ tiếc rằng… Nhị đệ, chuyện quan trọng này chỉ có thể nhờ ngươi, nếu như có thể dùng tên Mạnh Hổ này, bồi dưỡng cho hắn trở thành phụ tá bên cạnh Diễn nhi, nếu không thể dùng được…
Nửa câu sau Mông Viễn không nói hết, thế nhưng sát cơ lạnh lẽo trong mắt hắn toát ra cũng đã quá rõ ràng.
Mông Khác thầm giật mình, bởi vì một câu nói có vẻ nhẹ nhàng của Mông Diễn đã quyết định hai đại sự vô cùng lớn lao và quan trọng.
Đại sự thứ nhất dĩ nhiên là chính thức xác định Mông Diễn là kẻ nối ngôi sau này, đại sự thứ hai là quyết định vận mệnh sau này của Mạnh Hổ. Tên này rất có khả năng sẽ trở thành một đại nhân vật đứng đầu trong đế quốc trong vòng năm mươi năm tới, đương nhiên cũng không loại trừ một khả năng khác, thế nhưng Mông Khác cho rằng khả năng này cực kỳ bé nhỏ.