Trên đường trở vè đồn điền, Trương Hưng Bá giới thiệu đại khái cho Mạnh Hổ một vài điều sơ lược về đồn điền Thanh Ngưu.
Vốn là trừ đồn điền Thanh Ngưu ra, vùng lân cận xung quanh còn có ba mươi mấy cái đồn điền khác không chênh lệch nhau bao nhiêu, được gọi là chín trại ba mươi sáu đồn điền. Ba mươi sáu đồn điền vì ở sâu trong Thanh Ngưu sơn, rất ít làm ruộng, cho nên thôn dân trong đồn điền trồng trọt nhiều hơn, lại nhờ vào săn bắn để phụ giúp cho cuộc sống hàng ngày. Tất cả thôn dân ai nấy khoẻ mạnh cường tráng, gần như đàn ông của nhà nào cũng đều là tay thiện xạ.
Nghe đến đây, Mạnh Hổ không nhịn được hai mắt sáng ngời, nếu như có thể triệu tập toàn bộ thợ săn của chín trại ba mươi sáu đồn điền, đó chính là mấy vạn cung tiễn thủ giỏi! Hơn nữa bọn cung tiễn thủ này đều tự mang vũ khí, lại có kinh nghiệm săn thú vô cùng phong phú, chỉ cần huấn luyện thêm một chút về ý thức đoàn đội là có thể bước ra chiến trường.
Tất Điêu Tử đột nhiên hỏi:
– Hưng Bá huynh đệ, trong Thanh Ngưu sơn có đất có ruộng lại có thể săn thú, cuộc sống hàng ngày của thôn dân có lẽ không tệ phải không?
Mạnh Hổ không nhịn được đưa mắt tặng cho Tất Điêu Tử một cái nhìn tán thưởng, hắn biết Tất Điêu Tử cố ý nói vào đề rồi.
– Sao chứ?
Trương Hưng Bá lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng:
– Cuộc sống thường ngày của thôn dân vô cùng cay đắng và khổ cực, Tất đại nhân ngài không biết. Đồn điền Thanh Ngưu của chúng ta trước kia một dãy ruộng trên núi đều là của điền trang La lão gia gia, thôn dân trong đồn điền đều là tá điền của La lão gia gia. Mỗi năm số lương thực làm ra có hơn phân nửa là phải nộp thuế, còn lại không đủ ăn!
Tất Điêu Tử lại nói tiếp:
– Không phải còn có Thanh Ngưu sơn sao, các thôn dân có thể săn thú, da thú hẳn là có thể bán rất được giá!
– Ôi…
Trương Hưng Bá thở dài một tiếng, cười khổ:
– Vốn là như vậy, dù là thuế đất quá nặng, nhưng mọi người còn có thể dựa vào việc săn bắn miễn cưỡng duy trì sinh kế. Nhưng bắt đầu từ năm ngoái, chủ tế đại nhân của huyện này đột nhiên nói Thanh Ngưu sơn là thánh sơn gì đó, không cho phép tuỳ tiện lên núi săn thú nữa, ai muốn lên núi thì phải nạp thuế lên núi, số lượng thú săn mà mọi người săn được cũng có hơn một nửa rơi vào tay chủ tế đại nhân. Bây giờ giặc của đế quốc Minh Nguyệt lại đánh tới, nghe nói mấy hôm nay cướp đoạt lương thực ngoài núi, ôi, bây giờ cuộc sống hàng ngày cũng không biết tính sao nữa!
Tất Điêu Tử khẽ mỉm cười, đột nhiên nói:
– Hưng Bá huynh đệ, những ngày sống khổ cực của các thôn dân xem như đã chấm dứt.
Nhất thời Trương Hưng Bá nghe không hiểu, sửng sốt:
– Vậy là ý gì?
Tất Điêu Tử lấy từ trong lòng ra một quyển công văn, đưa về phía Trương Hưng Bá, cười nói:
– Ngươi xem đây là cái gì?
Trương Hưng Bá biết cái đó.
Nhất là con dấu đóng ở cuối công văn lại càng không xa lạ, cách đây không lâu, cuối công văn dán ở cửa thành cũng có đóng một con dấu to tướng y như vậy, sau khi nhìn qua không khỏi giật mình hỏi lại:
– Công văn của nha môn Tổng đốc? Sao, Tổng đốc đại nhân phân chia đất đai cho các thôn dân?
– Không chỉ có phân chia đất đai, còn bỏ luôn thuế lên núi cái rắm gì đó!
Tất Điêu Tử ngừng một chút rồi nói tiếp:
– Thế nhưng trước mắt còn một vấn đề khó khăn, giặc đế quốc Minh Nguyệt đang hoành hành ngang ngược ngoài núi, lúc nào cũng có thể vào trong núi cướp bóc lương thực. Công việc đo đạc đất đai, phân chia ruộng đất lại phải mất nhiều thời gian, cho nên công việc ấy tạm thời không thể nào tiến hành, trước hết phải đánh đuổi giặc đế quốc Minh Nguyệt đi cái đã!
– Hiểu rồi.
Trương Hưng Bá kích động:
– Tiểu nhân quay về phái tráng đinh đưa tin cho các đồn điền khác, bảo trưởng đồn điền của ba mươi lăm đồn điền dẫn tất cả tráng đinh chạy tới tụ hợp tại đồn điền Thanh Ngưu.
– Chỉ có tráng đinh không thì không thể làm được.
Tất Điêu Tử khua khua công văn trong tay, nói tiếp:
– Phải bảo tất cả tráng đinh từ mười tám đến năm mươi tuổi của ba mươi sáu đồn điền chạy tới đồn điền Thanh Ngưu tụ hợp. Ngươi bảo tráng đinh báo lại cho tất cả tráng đinh của ba mươi sáu đồn điền rằng, đánh giặc đế quốc Minh Nguyệt không phải vì ai khác, mà là vì chính bọn họ. Chỉ cần đánh bại giặc đế quốc Minh Nguyệt xong, công việc phân chia ruộng đất mới có thể tiến hành bình thường, bà con dân chúng mới có thể chân chính hưởng cuộc sống an nhàn.
– Ừ!
Trương Hưng Bá gật mạnh đầu:
– Nếu có công văn của Tổng đốc đại nhân xuất ra, bà con sao lại không tin tưởng? Chỉ cần chuyển lời, bọn tráng đinh của ba mươi sáu đồn điền nhất định sẽ lập tức chạy tới.
Còn đang nói chuyện, bọn Trương Hưng Bá, Mạnh Hổ đã về tới đồn điền.
Lúc đó phần lớn thôn dân của đồn điền đã chạy vào sâu trong Thanh Ngưu sơn, chỉ còn lại những người già vì quá lớn tuổi nên không thể đi nổi nằm lại trong nhà. Không có cách nào khác, Mạnh Hổ đành phải phái người đỡ Trương Hưng Bá vào trong núi tìm thôn dân, vừa dặn dò Đôn Tử và Báo Tử dẫn hơn ngàn Man nhân đi trước đến chân núi hai phía Nam Bắc an doanh hạ trại.
Đồn điền Thanh Ngưu có vị trí địa lý cực kỳ quan trọng, Mạnh Hổ đã quyết định biến nơi này thành đại bản doanh của đội quân nông dân tương lai.
Nếu muốn biến đồn điền Thanh Ngưu thành đại bản doanh, chỉ bằng vào mấy trăm căn nhà lụp xụp rách nát bên trong đồn điền nhất định là không thể được. Ít nhất cũng phải lập mười toà đại trại trên đường ngang qua chân núi hai phía Nam Bắc, mỗi đại trại ít nhất phải chứa được hơn vạn người.
Mạnh Hổ hiểu rất rõ đất đai trong lòng dân chúng có ảnh hưởng lớn như thế nào, đối với dân chúng bình thường mà nói, đất đai chính là căn bản cuộc sống của họ, chính là tất cả của bọn họ. Chỉ cần có con dấu của Tổng đốc trên cáo thị phân chia đất đai xuất ra, không chỉ có thôn dân của ba mươi sáu đồn điền, dân chúng hai bên chân núi Nam Bắc Thanh Ngưu sơn đều hay tin kéo tới.
Chẳng cần bao lâu, đồn điền Thanh Ngưu sẽ tụ hợp được một cánh đại quân mấy vạn, thậm chí mười mấy vạn nông dân.
————–
Về phía Nam đồn điền Thanh Ngưu ba mươi dặm ra khỏi vùng núi chính là con đường từ Tam Giang, Hà Đông dẫn tới Tây Lăng. Theo con đường này đi về hướng Đông Bắc hai trăm dặm chính là thủ phủ Tây Lăng của hành tỉnh Tây Bộ.
Ngoài thành Tây Lăng, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Trong tiếng bước chân dồn dập, Yến Trường Không vội vã đi tới lều lớn ở trung quân của Tư Đồ Duệ. Cận vệ quân canh giữ ngoài lều lập tức bước lên ngăn cản, hạ giọng nói:
– Tổng đốc đại nhân đã ngủ say, Yến tướng quân xin quay lại sau vậy.
Yến Trường Không vội la lên:
– Ty chức có chuyện quân khẩn cấp muốn bẩm báo Tổng đốc đại nhân.
Tên cận vệ quân còn đang khó xử, trong lều đột nhiên truyền ra thanh âm của Tư Đồ Duệ:
– Có phải là tướng quân Trường Không ở ngoài không? Vào đi! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Tên cận vệ quân nghe tiếng vội tránh đường, Yến Trường Không vội tiến vào lều, chỉ thấy Tư Đồ Duệ vừa ngồi dậy trên chiếc giường nhỏ khoác áo vào, Yến Trường Không vội ôm quyền hành lễ:
– Ty chức tham kiến Tổng đốc đại nhân.
Tư Đồ Duệ khoát tay, lạnh nhạt nói:
– Lại xảy ra chuyện gì sao?
Yến Trường Không gật đầu, nghiêm nghị nói:
– Ty chức vừa mới nhận được tin thám mã hồi báo, sư đoàn số Ba phái ra một đại đội trọng trang bộ binh đi về phía đồn điền Thanh Ngưu thu gom lương thực đột nhiên bị mất liên lạc. Quyền sư đoàn trưởng sư đoàn số Ba Thác Bạt Dã trước sau phái ra hai tiểu đội khinh binh vào trong núi tìm kiếm, kết quả là có đi không về, hoàn toàn không có tin tức gì.
– Đồn điền Thanh Ngưu?
Tư Đồ Duệ không khỏi cau chặt đôi mày, đi tới bản đồ nằm trên bàn, sau khi xác định được vị trí của đồn điền Thanh Ngưu, Tư Đồ Duệ không khỏi giật mình kinh hãi, sắc mặt trở nên vô cùng nặng nề. Vốn hắn không mấy chú ý tới địa phương nhỏ như vậy, bây giờ mới đột nhiên mới phát hiện ra đồn điền Thanh Ngưu không ngờ lại chẹn ngang con đường từ Tam Giang, Hà Đông dẫn tới Tây Lăng, vị trí địa lý vô cùng quan trọng.
Cau mày trầm tư trong chốc lát, Tư Đồ Duệ hỏi:
– Ngươi thấy việc này thế nào?
Hiển nhiên trên đường đi Yến Trường Không đã nghĩ tới, lập tức đáp:
– Đoán chừng Mạnh Hổ dẫn theo ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân phá vòng vây chạy vào đồn điền Thanh Ngưu, đại đội của sư đoàn số Ba vào núi thu gom lương thực kia rất có thể đã bị tiêu diệt toàn quân, hai tiểu đội khinh binh sau khi vào núi tìm kiếm chắc là đã lành ít dữ nhiều.
– Không phải là có thể…
Tư Đồ Duệ nhẹ nhàng nhịp tay trên bản đồ, nói một cách ngưng trọng:
– …mà là nhất định, tàn quân mấy ngàn kỵ binh Man nhân may mắn phá vòng vây nọ nhất định là chạy vào đồn điền Thanh Ngưu rồi. Tên Mạnh Hổ này, ánh mắt quả thật là ác độc, thế nhưng hắn cho rằng chỉ bằng vào ba bốn ngàn kỵ binh Man nhân là có thể chẹn ngang con đường từ Tam Giang, Hà Đông dẫn đến Tây Lăng hay sao? Vậy thì không khỏi quá ngây thơ!