Mạnh Hổ từ nãy đến giờ tung hoành bên ngoài đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt, giờ đây rốt cục cũng đã gặp một đối thủ có chút phân lượng.
Đang lúc cấp bách, Mạnh Hổ cũng không thèm quay đầu lại, xoay tay quét ra một thương về phía sau, đại thương trầm trọng mang theo tiếng rít chói tai nghênh đón chiếc cầu vồng màu trắng bạc đang đâm tới sau đầu.
– Đinh!
Âm thanh kim loại chạm nhau vang dội khắp trời đêm.
Một luồng sức mạnh cuồn cuộn như nước thuỷ triều dội ngược trở lại theo đại thương, làm cho cổ tay Mạnh Hổ thoáng chút tê dại. Lòng Mạnh Hổ trầm xuống, kẻ kia có sức mạnh thậm chí không thua gì hắn…
Chậm rãi quay ngựa lại, trong ánh lửa sáng rực như ban ngày, sau lưng hắn một kỵ sĩ đang đứng sừng sững như quả núi.
Ngựa trắng!
Ngân thương (Thương bạc)!
Mặt mày anh tuấn làm cho người khác phải ganh tỵ!
Vẻ lạnh lùng khiến nữ nhân phải xiêu hồn lạc phách!
Nếu như không phải người đó thân khoác giáp sắt màu đen, Mạnh Hổ sẽ cho rằng hắn là Triệu Tử Long của thời Tam Quốc!
Kẻ kia chậm rãi giơ ngân thương trong tay lên chỉ về hướng cổ họng của Mạnh Hổ, lạnh lùng nói:
– Báo danh ra, thương của Yến Trường Không chưa từng đối phó kẻ vô danh!
Yến Trường Không sao?
Mạnh Hổ thoáng nở một nụ cười nửa miệng, người này quả thật quá cổ hủ, liều mạng với nhau cũng cần thiết phải xưng tên hay sao? Đột nhiên, Mạnh Hổ hạ đại thương trong tay xuống.
Ngay lúc Yến Trường Không cho rằng Mạnh Hổ sắp trả lời, đột nhiên đại thương đen sì của Mạnh Hổ mới vừa hạ xuống đã quét ra nhanh như quỷ mị, theo thế quét ra còn có một đám cát bụi, đá vụn mịt mù, tất cả cuốn thẳng vào mặt Yến Trường Không.
Yến Trường Không theo bản năng nhắm mắt lại, quay mặt sang bên tránh đi. Mạnh Hổ chỉ chờ có vậy, tay trái nhanh chóng rút chiến đao bên hông ra, thanh chiến đao sắc bén rời khỏi tay xoay tròn mang theo khí tức lạnh như băng, vẽ thành một đường cầu vồng nhắm eo lưng của Yến Trường Không mà bay nhanh tới.
– Hèn hạ!
Yến Trường Không lớn tiếng mắng:
– Ngươi đánh lén!
– Đánh lén?!
Mạnh Hổ cười gằn một tiếng, xốc ngựa vung thương nhắm thẳng vào Yến Trường Không.
Phóng đao đánh lên không thôi đương nhiên tuyệt đối không tài nào giết nổi cao thủ như Yến Trường Không, đòn vừa rồi hất bụi đất tung bay cũng chỉ mới mở màn, phóng đao đánh lén cũng chỉ là hư chiêu, thế công mãnh liệt như cuồng phong bạo vũ mà Mạnh Hổ sắp triển khai mới là thế sát thủ chân chính của Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ không cần thanh danh cái rắm gì cả, giết địch bảo vệ mình mới là quy tắc bằng thép của hắn.
Chỉ cần có thể giết chết địch nhân, chỉ cần có thể bảo toàn thân mình, chuyện gì Mạnh Hổ cũng có thể làm được, vừa rồi đánh lén đã tính là gì chứ?!
Hiển nhiên, Mạnh Hổ đã hạ quyết tâm phải giết Yến Trường Không càng nhanh càng tốt, bởi vì hắn hiểu rất rõ, có sự tồn tại của một cao thủ như Yến Trường Không, hắn muốn giết Tư Đồ Duệ tuyệt không thể được. Chỉ có giải quyết xong Yến Trường Không, Mạnh Hổ mới có thể lấy được chiếc thủ cấp thượng hạng của Tư Đồ Duệ.
Yến Trường Không phải khó khăn lắm mới né tránh được đám cát bụi bay tới, chiến đao của Mạnh Hổ phóng ra đã nối gót theo sau, muốn vung thương đón đỡ hoặc giục ngựa né tránh đã không kịp nữa, Yến Trường Không chỉ có thể dùng thân pháp ảo diệu của hắn, cả người gần như nghiêng hết về một bên yên ngựa, khó khăn lắm mới có thể tránh thoát chiến đao xoáy tít bay tới.
Tuy nhiên, cơn ác mộng của Yến Trường Không bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Hắn chưa kịp ngồi thẳng người lại, đại thương của Mạnh Hổ đã đâm tới như một con rắn độc, lưỡi thương sắc bén xé không, mang theo tiếng rít gió lạnh lẽo thẳng vào lưng hắn.
Một chiêu đầu đã rơi vào thế bị động, dẫn đến những chiêu sau lại càng bị động hơn nữa, Yến Trường Không không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể thuận thế núp luôn xuống dưới bụng chiến mã.
Được nước làm tới, Mạnh Hổ đã chiếm được thượng phong, làm sao có thể để cho Yến Trường Không lật ngược thế cờ!?
Đại thương vừa đi hết đà lập tức chuyển, biến đâm thành hất, Mạnh Hổ quát vang một tiếng như sấm dậy, đã hất văng chiến mã mà Yến Trường Không đang cỡi bay lên không. Sức nặng hơn một ngàn cân đột ngột dồn xuống lưng chiến mã của Mạnh Hổ, nó nhất thời ngẩng đầu hét lên một tiếng, hai chân sau chịu không nổi phải khuỵu xuống đất.
Chiến mã của Yến Trường Không bị hất văng lên cao, Yến Trường Không đang trốn dưới bụng chiến mã cũng bay lên.
Cả người lẫn ngựa đều bay lên, thân thể Yến Trường Không đã lộ ra hoàn toàn, vì không còn sự lựa chọn nào khác, hắn chỉ còn cách hy sinh chiến mã yêu quý của mình, hữu chưởng vỗ mạnh vào bụng ngựa, chiến mã đang ở trên không hí lên một tiếng vô cùng bi thảm, bay nhanh ra xa. Nhân đó Yến Trường Không mượn sức từ trên không bay thẳng xuống như vì sao băng, ngân thương trong tay thuận thế quật vào đầu Mạnh Hổ.
Vẻ lãnh khốc chợt loé lên trong mắt Mạnh Hổ, hắn đợi giây phút này đã lâu rồi.
Người trên không trung không có chỗ nào mượn sức, không thể nào đọ sức với người đang đứng trên mặt đất.
Gầm lên một tiếng, đại thương trong tay phải Mạnh Hổ vẽ ra một đạo tàn ảnh nhàn nhạt nghênh đón ngân thương của Yến Trường Không đang đập xuống đầu mình. Thế công của hai thương chạm nhau phát ra một âm thanh có thể làm tan bia vỡ đá, Yến Trường Không thân ở trên không không thể mượn sức nên thiệt thòi rất lớn, nhất thời hự lên một tiếng nặng nề rồi quay cuồng văng ra xa, máu tươi trong miệng phun ra thành dòng giữa không trung…..
Mạnh Hổ cười lạnh, giật cương quay ngựa lại tiếp tục đánh giết bọn cận vệ quân đông như kiến đang bảo vệ “Tư Đồ Duệ”.
Yến Trường Không bị một thương của Mạnh Hổ, nếu không chết cũng trọng thương, nếu như thời gian rộng rãi Mạnh Hổ đã thúc ngựa tiến lên bồi thêm một thương nữa. Đáng tiếc bây giờ cái mà hắn thiếu thốn chính là thời gian, bây giờ việc quan trọng nhất là giết Tư Đồ Duệ, so với Tư Đồ Duệ, Yến Trường Không đương nhiên là chẳng có giá trị chút nào.