Mặc kệ con là đồng tính hay dị tính, tốt xấu gì cũng phải dẫn một đứa về nhà ra mắt ba mẹ chứ!
Vì vậy khó trách bà cảm thấy bất mãn về đối tượng nào đó ở Đài Loan mà con trai mình đang ngây ngốc chờ đợi.
Con trai nhà bà điển trai, ưu tú như thế, rốt cuộc đối tượng nào lại may mắn như vậy?
Hôm trước gọi điện thoại về nhà chả hiểu sao lại có một người lạ nghe máy, còn tự xưng là khách thuê phòng làm bà vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không nghĩ đến đó lại là đối tượng mà con bà vẫn đang một mực chờ đợi.
Bà Trương vô cùng ngạc nhiên, để ông Trương xử lý một chút công việc sau đó gấp rút trở về xem mặt con dâu.
Kết quả, tuấn tú nhã nhặn không nói, cái khí chất đó, cái phong độ kia, so với con trai của bà chẳng chênh lệch tý nào.
Trong lòng bà Trương lẳng lặng đánh năm ngôi sao.
Nếu đối tượng là cậu trai này, vậy thì mấy năm đợi chờ của con mình cũng không uổng phí rồi.
Kể từ khi con mình come out, bà Trương vẫn lo ngay ngáy Trương Linh Dật sẽ mang một kẻ rắc rối về nhà. Kết quả nhìn thấy Vương Nghiễm Ninh như thế, ngoại trừ chuyện cậu là đàn ông, những thứ khác đều vượt xa mong muốn của bọn họ khiến cả hai vui mừng khôn xiết, còn Vương Nghiễm Ninh thì thấy sao mà thuận mắt quá chừng.
Bà Trương trò chuyện được một lúc, khi đã hỏi hết gia đình đến công việc của Vương Nghiễm Ninh thì càng thấy hài lòng hơn, kiểu như chỉ thiếu điều tổ chức hôn lễ cho hai người ngay thôi.
Vương Nghiễm Ninh thì ngược lại, cậu đang nghĩ đến những chuyện khác. Vất vả đợi bà Trương nói xong cậu mới cẩn thận hỏi: “Bác gái à, hai người biết chuyện của chúng con từ lúc nào thế ạ?”
Bà Trương suy nghĩ một lát: “Cũng cỡ hai, ba năm rồi.”
Trong lòng Vương Nghiễm Ninh chợt sinh ra đủ loại cảm xúc, khiến cậu không nói nên lời.
Hai, ba năm trước cậu vẫn đang ở Đài Loan, lúc đó chẳng có chút liên lạc nào với Trương Linh Dật.
Vậy mà Trương Linh Dật đã lót đường ở nhà sẵn rồi, chẳng lẽ anh đã xác định cả đời này cả hai sẽ ở bên nhau hay sao?
Mặc dù bây giờ trông ba mẹ Trương Linh Dật rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là vui mừng. Nhưng Vương Nghiễm Ninh biết rõ, lúc Trương Linh Dật come out chắc chắn không nhẹ nhàng như vậy.
Đương lúc hai người đang tán gẫu, ông Trương và cậu quý tử đã nấu xong một bàn tiệc.
“Mẹ, Nghiễm Ninh, ăn cơm thôi.” Trương Linh Dật vừa múc một tô canh sườn non nấu với cà chua và khoai tây, vừa quay đầu về phía phòng khách hô.
“Đi ăn cơm nào.” Bà Vương cũng vừa nói vừa kéo Vương Nghiễm Ninh xuống phòng ăn.
Chắc có lẽ là lần đầu ăn cơm với con dâu, ông Trương cố bộc lộ tài năng, nấu rất nhiều món sở trường.
Sau khi nói chuyện với bà Trương cả buổi, Vương Nghiễm Ninh cũng thả lỏng hẳn, bốn người cùng ngồi xuống bàn ăn.
“Nào, Tiểu Vương, con ăn thử miếng sườn này đi, ông ấy nấu món này ngon lắm đấy.” Bà Trương vừa nói vừa gắp một miếng sườn non để vào chén của Vương Nghiễm Ninh.
“Dạ, con cảm ơn.” Vương Nghiễm Ninh vội đưa chén ra nhận.
“Không biết Tiểu Vương nấu món gì ngon nhất nhỉ?” Bỗng dưng ông Trương mở lời.
Vương Nghiễm Ninh đơ mặt.
Dầu bắn đầy nhà bếp thì có… Trương Linh Dật âm thầm tiếp lời.
Bà Trương gắp một miếng cà tím nấu cá để vào chén cho ông Trương: “Chỉ cần làm con dâu của nhà họ Trương là được, cần gì biết nấu ăn!”
Nếu kêu Tiểu Vương nấu ăn, đây không phải đang muốn khiêu chiến với quyền uy của bà đây sao!
Cám ơn, là con rể ạ!
Vương Nghiễm Ninh lẳng lặng phản đối, nhưng ngoài mặt lại cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Ông Trương đau khổ nhìn miếng cà tím nấu cá trong chén.
Vợ yêu à anh sai rồi, em biết anh ghét nhất ăn canh cà tím nấu cá mà!
…
Buổi tối lúc đi ngủ, ba mẹ Trương Linh Dật ngủ ở phòng chính, Trương Linh Dật ở phòng mình, Vương Nghiễm Ninh ngại chuyện ba mẹ anh đang ở đây không dám sang ngủ cùng Trương Linh Dật, bèn trở về căn phòng cũ của mình.
Trương Linh Dật không năn nỉ được, đành để cậu đi, cuối cùng đợi ông Trương và bà Trương ngủ say lại lén mò sang phòng Vương Nghiễm Ninh.
“Thụ thụ.” Trương Linh Dật lén la lét lút đẩy cửa phòng, xốc chăn chui vào nằm cạnh Vương Nghiễm Ninh.
“Anh vào đây làm gì.” Vương Nghiễm Ninh vẫn chưa ngủ. Cậu thấy Trương Linh Dật bước vào thì vô cùng căng thẳng, vội đẩy anh ra ngoài, “Mau về phòng anh đi.”
“Không về.” Trương Linh Dật quấn chặt lấy người Vương Nghiễm Ninh như con gấu túi, “Bọn mình đã hai ngày không gặp nhau, em lại không cho anh ôm, đúng là chẳng có chút tình người!”
“Ba mẹ anh ở phòng sát đây đó!” Vương Nghiễm Ninh hơi cáu.
“Họ không rảnh lo đến chúng ta đâu, biết đâu giờ họ cũng đang làm gì đó ở bên kia!” Trương Linh Dật thổi nhẹ vào tai Vương Nghiễm Ninh, giọng điệu đầy mờ ám.
Bỗng dưng Vương Nghiễm Ninh lại nghĩ đến một vài chuyện không được trong sáng, mặt cậu nóng bừng, may là phòng nhà Trương Linh Dật cách âm rất tốt, không nghe thấy âm thanh gì quái lạ.
“Anh nhớ em lắm.” Trương Linh Dật cọ cọ trên người Vương Nghiễm Ninh, giọng điệu xen chút tủi thân.
Trái tim Vương Nghiễm Ninh lập tức mềm nhũn, cậu xoay người sang ôm lấy anh: “Lúc anh come out với gia đình chắc cũng khó khăn lắm hả?”
“Không đâu.” Trương Linh Dật cọ mặt cậu, “Ba mẹ anh dễ nói chuyện lắm.”
Vương Nghiễm Ninh thở dài, không nói nữa.
Trương Linh Dật im lặng một lúc, lại nói: “Muốn được ở bên em, cửa ải này sớm muộn gì cũng phải vượt qua thôi. Sau khi anh tốt nghiệp thì ba mẹ luôn sắp xếp cho anh gặp người này người kia, anh sợ phiền nên come out luôn.”
Vương Nghiễm Ninh chọt chọt chân mày Trương Linh Dật: “Chú và dì không đuổi anh ra khỏi nhà sao?”
“Suýt thôi.” Anh cười, “Không sao, bây giờ không phải mọi chuyện đều đã ổn thỏa hết rồi sao?”
Vương Nghiễm Ninh hôn nhẹ lên gương mặt anh.
Trương Linh Dật hôn lại, dây dưa một lúc rồi nói: “Thụ thụ, anh muốn.”
Vương Nghiễm Ninh vươn tay chạm vào thân dưới của Trương Linh Dật, quả nhiên đạn đã lên nòng: “Em dùng tay giúp anh.”
Trương Linh Dật xoay người đè lên người cậu, trong giọng nói xen chút bồn chồn: “Nếu không thì em dùng miệng giúp anh đi.”
Vương Nghiễm Ninh thẹn đỏ mặt, nhưng không lên tiếng từ chối.
Này là ngầm đồng ý rồi!
Trương Linh Dật cảm thấy nơi ấy đang trướng đau.
Anh dựa lưng vào đầu giường, nửa nằm nửa ngồi để Vương Nghiễm Ninh nằm sấp trên người, đầu gần nơi đang phồng lên của anh.
Quần lót của anh vẫn chưa cởi ra, lúc này hơi nhô cao, chính giữa hơn ướt.
Vương Nghiễm Ninh liếm nhẹ cái ấy trong chiếc quần lót, Trương Linh Dật không kiềm chế được nữa, lấy tay ấn đầu cậu lại gần hơn.
Vương Nghiễm Ninh cách chiếc quần nhỏ làm một hồi mới kéo nó xuống, cái ấy đang ngẩng đầu lập tức nhảy ra ngoài, vỗ vào mặt Vương Nghiễm Ninh một cái.
Bọn họ không mở đèn. Trong bóng tối, Vương Nghiễm Ninh chỉ mơ hồ nhìn thấy hình dáng của cái ấy —— rất to.
“Nghiễm Ninh…” Giọng Trương Linh Dật vô cùng khó chịu.
Vương Nghiễm Ninh nhắm mắt lại, ngậm cái đó vào trong miệng.
Trương Linh Dật thoải mái ngẩng đầu lên, cuối cùng không kiềm được mà nhướng người lên.
Vương Nghiễm Ninh bị cái ấy chạm vào yết hầu, lập tức cảm thấy buồn nôn. Vậy mà Trương Linh Dật lại chẳng hay biết, cứ không kiềm được mà ấn đầu cậu.
Móa!
Vương Nghiễm Ninh bị chọt đến mức ứa nước mắt, cậu vội vàng dùng tay giúp anh.
Vất vả lắm mới làm Trương Linh Dật bắn ra.
Anh thoải mái mà thở ra một hơi, sau đó lại kéo người Vương Nghiễm Ninh qua.
Đêm còn rất dài.