Thế giới trước mắt toàn là cảnh tàn phá, thảm họa, hắn không thể mộng tưởng hão huyền, không thể tự an ủi bản thân một chút sao?
Tiểu zombie có chút tức giận nhìn hắn chằm chằm, đấy là hắn đang thể hiện sự hiếu kính với vua zombie mà.
Hao Tử nghiêng đầu trốn tránh ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của tiểu zombie, hắn run lên một cái, chạy trốn về phía sau Hoàng Chinh.
Sao mà người nào người nấy đều không dễ chọc vào như thế chứ?
Hắn đã làm gì tội lỗi chứ?
Quái vật chỉ xuất hiện có ba con, quá ít. Xác quái vật được người của Nhện Độc chuyển đi, nên cũng chỉ gây rối loạn nhất thời thôi.
–
Ban đêm ở An Thành chỉ có một vài tầng của tiểu khu được cung cấp điện.
Nơi Nguyên Dã ở là khu được cung cấp điện, chẳng qua là vì tiết kiệm nên mỗi nhà trong khu cũng chỉ thắp có một bóng đèn.
Nhà là của Nguyên Dã, nhưng chỉ giữ lại phòng của hắn thế nên mọi người đều chen chúc đi vào.
“Mọi người nói xem tình hình của An Thành lúc này thế nào? Mấy người của căn cứ phía nam sao lại cũng chen chúc trong An Thành? Hơn nữa An Thành này… Ăn thịt người đó! Bà nó, điên lên mất.”
“Chẳng những ăn thịt người, bọn họ vẫn còn đang nghiên cứu.” Nguyên Dã ngồi dưới đất nói.
Hoàng Chinh hỏi: “Thế nên bây giờ An Thành và nhóm người của căn cứ phía nam đang liên thủ sao?”
Nguyên Dã lắc đầu: “Nghiên cứu của Nhện Độc và nghiên cứu của căn cứ phía nam không phải là một.”
Nhưng đều có liên quan đến công ty y dược kia.
Hao Tử lấy làm lạ, hỏi: “Sao cậu lại biết rõ như thế?”
Nguyên Dã không lên tiếng.
Manh mối mà Tô Đài biết quá tốt, không có cách nào phân tích được: “Mọi người nghỉ ngơi trước đi đã.”
“Haizz… Đi thôi.”
“Cuối cùng tối nay cũng có được một chỗ rộng rãi để ngủ. Tôi ngủ ở dưới đất, Hoàng Chinh đừng có tranh giành với tôi”.
“Dựa vào cái gì, sô pha nóng như thế…”
Đoàn người lục đục rời khỏi phòng.
Sau một hồi ồn ào bên ngoài, mọi người tự trở về phòng mình.
Minh Thù lùi lại phía sau cùng, khi cô định đi ra Nguyên Dã đột nhiên chặn cửa.
Minh Thù nheo mắt: “Thế nào, Nguyên Dã tiên sinh còn muốn không đứng đắn với cả zombie sao? Khẩu vị của cậu cũng nặng thế sao?”
Nguyên Dã suýt chút nữa không nhịn được mà tát cô.
Phải nhịn!
Bình tĩnh!
Bình tĩnh lại! Hắn có thể thắng.
Nguyên Dã hít thở sâu một hơi: “Con zombie mà cô thấy lần trước ấy, cô không cảm thấy có gì đó không đúng sao?”
“Đầu óc có vấn đề.” Ming Thù phản ứng nhanh chóng.
“Trừ cái này.”
“Trông quá tùy tiện, không thích sạch sẽ.” Minh Thù bẻ ngón tay mấy cái.
Nguyên Dã: “…” Thần công nhẫn nhịn của hắn sắp đạt đến cấp độ thần thánh mất rồi.
Hắn kéo Minh Thù về phía chiếc giường.
“Nguyên Dã tiên sinh, cậu thật sự muốn gây rối một zombie sao?”
Nguyên Dã đẩy cô ngã lên giường, ôm cái rương ở bên cạnh tới.
Đây là cái rương mà lần trước hắn đem về, lúc trước Minh Thù đã chú ý đến rồi. Sau khi ăn cơm xong, cậu ta luôn ngồi xem thứ ở trong cái rương.
Hắn từ bên trong lấy ra một tập tài liệu, lật lật mấy trang rồi đưa cho Minh Thù.
Minh Thù chẳng muốn xem, phí tâm sức.
Hao tâm tổn sức là lại muốn ăn.
Ăn thì lại buồn nôn.
Cái không gian này đã khó trải qua như thế, tên tiểu yêu tinh này lại còn muốn dằn vặt trẫm.
“Xem đi.” Nguyên Dã thúc giục.
Ánh mắt Minh Thù chẳng quan tâm chút nào.
Tay cầm tài liệu của Nguyên Dã dùng sức nắm lại, trang giấy đều trở nên biến dạng.
Hắn đi qua chỗ khác, mang đến mấy túi đồ ăn vặt.
Minh Thù lúc này mới cầm tài liệu lên, liếc nhanh một chút: “Chết rồi sao?”
Trên tài liệu ghi chép một phần hồ sơ, mà người đó không phải ai khác, chính là con zombie thần kinh có vấn đề lần trước.
Thành viên tổ nghiên cứu khoa học cấp cao của công ty y dược.
Thời gian tử vong của hắn là trước mạt thế ba tháng.
“Xác chết vùng dậy!” Minh Thù cắn mấy miếng đồ ăn vặt cho đỡ sợ.
“Trên lý thuyết, thi thể được bảo tồn tốt thì sau khi xảy ra mạt thế, hắn cũng có khả năng trở thành zombie.” Nguyên Dã nói: “Vấn đề nằm ở chỗ sao lại phải bảo tồn thi thể của hắn ta, còn nữa, sao hắn ta lại tiến hóa nhanh hơn so với người khác.”
Minh Thù chớp chớp mắt: “Nhưng cái này thì có liên quan gì đến tôi?”
Nguyên Dã: “…”
Cô không thấy là chuyện này mà tôi lại nói với cô, là vì tôi tin tưởng cô sao? Cô không thấy cảm động sao?
Được rồi…
Cô sẽ không đâu.