Zombie phân tán ra bốn phía, nghe thấy ấm thanh, vội vàng gầm thét chạy lại.
“Grừ grừ grừ!” Ăn cơm chưa?
Những người phụ nữ sợ đến hét ầm lên.
Mặc dù Tô Đài nói với các cô, những con zombie sẽ không chủ động tấn công bọn họ, thế nhưng zombie gây cho bọn họ sự ám ảnh không có cách nào xóa bỏ được.
Cuối cùng tất cả mọi người kéo rèm cửa sổ lên không dám nhìn nữa.
Cái tên gọi là Tô Đài kia, lại nuôi nhiều zombie như vậy, thật là đáng sợ.
Vì là Tô Đài cùng các cô nói chuyện, các cô đều cho rằng zombie là do Tô Đài nuôi.
“Ăn ăn ăn, chỉ biết ăn thôi, ta cũng không ăn no.” Minh Thù làm cho đám zombie này tản ra: “Đuổi theo bọn Tô Đài, bọn họ đi ra ngoài có thể tìm được đồ ăn.”
Đám zombie mờ mịt nhìn Minh Thù, tiểu zombie rống lên vài tiếng, zombie lập tức hào hứng chạy ra ngoài thôn.
Hao Tử vừa mới lái xe rời khỏi thôn, từ kính chiếu hậu nhìn thấy một đám zombie chạy theo như điên.
“Khỉ thật, chúng nó làm cái gì vậy?”
Hoàng Chinh quay đầu nhìn lại, zombie chỉ cách bọn họ một khoảng cách nhỏ, thế nhưng gầm gừ vô cùng dữ tợn.
“Cô ấy sẽ không giết chết chúng ta chứ!” Khóe miệng Hao Tử rung lên: “Khiến nhiều zombie như vậy đuổi theo chúng ta.”
Tô Đài bình tĩnh một lúc sau mới nói: “Dừng xe.”
“Hả?” Hao Tử không hiểu.
Xe chậm rãi dừng lại, zombie chạy đến gần bên cạnh rồi trực tiếp chui lên xe.
Bọn họ mở thẻ quân trước đây đã thu thập, buồng sau xe rất lớn, đủ để chứa được đám zombie này.
Hao Tử: “…” Đám zombie này muốn làm gì vậy?
Tô Đài đi xuống đóng cửa xe lại, sau khi đi lên xong nói: “Đi thôi.”
…
Bọn Tô Đài ngày hôm sau mới về, mỗi con zombie tinh thần đều rất phấn chấn, hiển nhiên là ra ngoài ăn no rồi.
Minh Thù đứng ở trước xe tải, nhìn bọn Tô Đài chuyển vật tư: “Vận may của các người cũng không tệ.”
“Nhờ có zombie của cô.” Hoàng Chinh bất đắc dĩ cười một cái: “Nếu không… chúng tôi đã chết ở giữa đường rồi.”
“Tôi hiện tại cảm thấy bọn họ cũng rất… tốt.” Hao Tử lúc đầu muốn nói là đáng yêu, nhưng khi nhìn vào đám zombie, hắn vẫn không thể nói lên được mấy từ này.
“Ngày mai tôi sẽ rời khỏi nơi này.” Minh Thù nói: “Còn các người tính sao?”
“Phụt, sao cô không nói sớm.” Hoàng Chinh không nói nên lời: “Tôi chuyển cả nửa ngày, lãng phí sức lực của tôi vui lắm hay sao?”
Tô Đài dường như cũng có chút không nói nên lời, thế nhưng hắn khống chế cảm xúc, khiến người khác không nhìn ra.
Minh Thù nhún vai: “Tôi cho rằng các người dự định ở đây lâu dài.”
Hao Tử trợn trắng con mắt: “Này, ban đầu là người nào đã đặt chân vào chỗ này trước!”
Minh Thù vỗ vỗ xe: “Được rồi, mọi người nghĩ cách giúp tôi xử lý đám người đó đi.”
Hoàng Chinh lưỡng lự: “Bọn họ đều không có chút năng lực tự vệ nào, nếu như cô ném bọn họ ở chỗ này, không phải là khiến cho bọn họ chờ chết sao?”
Minh Thù mỉm cười: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi.”
Hoàng Chinh và Hao Tử liếc nhau, đều nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
…
Ngày hôm sau.
Hao Tử nhìn phụ nữ và trẻ em lên xe đóng chặt cửa.
Lúc này mới chạy đến bên cạnh Minh Thù chỉ huy các zombie lên xe: “Cô không phải đã nói không mang theo bọn họ sao?”
“Có người thay bọn họ xuất vật tư, thật may mắn, không có cách nào.”
Trong đội ngũ người có thể xuất nổi vật tư chỉ có Diệp Tương Tư.
Diệp Tương Tư đã cho Minh Thù quả trái cây, còn có một chút rau dưa tươi, tất cả đều do cô ta tự trồng.
Điều kiện chính là Minh Thù mang theo bọn họ, tìm được một nơi an toàn rồi thả bọn họ xuống.
Minh Thù lên chiếc xe đầu tiên, Tô Đài và tiểu zombie đều ngồi ở chiếc xe này.
Lái xe là Hoàng Chinh.
Hao Tử mở cửa phía sau.
Hai chiếc xe ở giữa tìm một người can đảm nhất trong số những người kéo bình dầu lái xe.
Hoàng Chinh hỏi: “Cô tính đi đâu?”
“An Thành.”
Tô Đài không biết từ đâu đã móc ra được một tấm bản đồ: “Chúng ta bây giờ nên ở đây, An Thành cách đây rất xa, có thể lượn một vòng qua từ phía nam, đến lúc đó đưa bọn họ xuống trước.”
Minh Thù không có ý kiến gì với phương án này cả.
Ba chiếc xe dừng trên đường, có thể nói là rất dễ thấy.
Có người muốn tìm phiền toái, cũng có người muốn tìm sự giúp đỡ.
Hoàng Chinh và Tô Đài cũng không dám để Minh Thù ra mặt, cô xuống phía dưới xem, mọi người không muốn đánh nhau, cuối cùng hắn vừa nói một câu, cũng phải đánh nhau.
Hôm nay đường cái không dễ lái xe, có đôi khi còn gặp phải chiếc xe bị bỏ rơi trên đường.
Lượn lui lượn tới, mấy ngày kế tiếp cũng đi không được bao xa.
Minh Thù cảm thấy còn không bằng tự mình đi bộ nữa!
Bọn họ lúc này ở một tỉnh lộ, lúc nãy vừa mới bắt đầu, ven đường đã có người hoặc là vây xung quanh một chỗ nói, hoặc là đứng ở trước xe, nam nữ già trẻ đều có.
“Đừng mở nữa, phía trước chắc là bị chặn rồi.” Đi ngang qua nhóm người thứ ba, Tô Đài bảo Hoàng Chinh dừng xe.