Một người đàn ông hoàn toàn không phù hợp với nơi này đang bước qua đây, giọng nói vang to, người xung quanh đều nhìn về hắn.
Ánh mắt người đàn ông nhìn qua, đám người kia giống như bị uy hiếp, nhao nhao dời ánh mắt đi.
Tô Nam Phong tối sầm mặt lại, giữ Dư Tiểu Hàn ở trong ngực: “Sao anh lại tới đây?”
Dư Tiểu Hàn dường như hơi sợ người đàn ông này, trốn phía sau Tô Nam Phong.
“Tiểu Hàn.” Người đàn ông đối mặt Dư Tiểu Hàn, lập tức thay đổi sắc mặt, rất buồn bã: “Sao em có thể bỏ trốn theo hắn! Anh phải đuổi theo bao lâu nay!”
Dư Tiểu Hàn không lên tiếng, giữ lấy cánh tay Tô Nam Phong.
“Đây chính là ông chủ xã hội đen xem trọng cô?” Minh Thù nheo mắt hỏi Dư Tiểu Hàn, người sau gật đầu: “Ăn mặc lại xuề xòa như vậy.”
Người đàn ông liếc mắt nhìn Minh Thù, thay đổi giọng điệu: “Giang Kiều?”
“Ôi, quen biết tôi sao.” Nụ cười Minh Thù chói mắt.
“Cô đánh anh em của tôi, hiển nhiên tôi biết rõ về cô.” Sắc mặt người đàn ông thay đổi nhanh chóng, hắn thấp giọng: “Cô đưa mấy người còn lại đi đâu rồi?”
Những người đó lần trước, chỉ có mấy người ở cục cảnh sát trở về, những người khác cũng chưa quay lại.
Mấy người đó giống như là biến mất khỏi thế gian vậy.
“Anh hỏi tôi cũng vô dụng, anh nên đi hỏi Kỷ Cẩm chứ.” Minh Thù nhún vai.
Kỷ Cẩm không phải Kỳ Ngự.
Nhưng tuyệt đối cũng không phải Kỷ Cẩm trước đây.
Hắn làm thế nào trừ khử mấy người đó, cô không nhìn thấy nhưng vết máu trên mặt đất, cùng với những chuyện cô thăm dò sau đó đều chứng minh, mấy người kia chắc chắn không còn nữa.
Những người này tuyệt đối không quan tâm đến mạng người.
Nói ra thì, Kỳ Ngự hình như cũng không quan tâm mạng người.
Bọn họ đúng là giống như lời Hài Hòa Hiệu đã nói, xem những người ở đây như người qua đường, không cần bất kỳ áp lực tâm lý.
Người cô xem trọng rốt cuộc là người như thế nào?
Nhân vật ảo.
“Kỷ Cẩm… Kỷ Cẩm nằm viện gần hai tháng rồi, chuyện này liên quan gì đến hắn?” Giọng nói người đàn ông cắt đứt mạch suy nghĩ của Minh Thù.
Cô chớp mắt: “Nằm viện?”
Sao cô lại không nghe nói chuyện này?
Dường như Dư Tiểu Hàn biết rõ ràng chuyện này, nhỏ giọng nói: “Anh Kỷ Cẩm hai tháng trước xảy ra tai nạn giao thông, bây giờ còn hôn mê bất tỉnh, tin tức đưa tin anh ấy ra nước ngoài đi quay phim, cho nên trên mạng không có tin đồn gì.”
“Như vậy sao.” Minh Thù như có điều suy nghĩ nhìn tác phẩm trước mặt.
Dư Tiểu Hàn nhìn Minh Thù lại nhìn Tô Nam Phong, đối diện với ánh mắt người đàn ông, cô lập tức lộ ra bộ dạng sắp khóc.
Người đàn ông càng tủi thân, cũng không đoái hoài tới anh em của hắn đã đi đâu: “Tiểu Hàn, em đừng trốn tránh anh nữa, Tô Nam Phong có phải cậu đã nói xấu tôi với tiểu Hàn không?”
Người đàn ông bám lấy Dư Tiểu Hàn thêm chút nữa, đã bị một tên khác gọi đi.
Trước khi đi trừng mắt liếc Minh Thù, rõ ràng là muốn gây phiền phức.
Nhưng Minh Thù lúc này không có rảnh để ý đến hắn.
Tên Kỳ Ngự này vì sao chưa tới?
Hắn là ai?
Rốt cuộc bọn họ muốn làm gì?
Mục đích của Hài Hòa Hiệu là gì?
Cô… có nên thử đi tìm hắn?
Minh Thù bị ý nghĩ này dọa cho giật mình.
Cô nhìn bức ảnh bầu trời những vì sao trước mặt, Tô Nam Phong đứng bên cạnh, giọng nói giảng giải của hắn cho Dư Tiểu Hàn về bức ảnh bầu trời những vì sao truyền qua.
Minh Thù dường như đột nhiên từ thất thần trở về hiện thực.
“Tôi điên rồi sao?”
“Chị Kiều, chị nói cái gì?”
Minh Thù nhéo khuôn mặt một cái, từ trong túi lấy ra một cây kẹo que, vị ngọt xua tan phiền não của cô: “Không có gì.”
Tô Nam Phong đề nghị: “Chị Kiều, hay là chúng ta vào trước đi, thời gian cũng không còn nhiều sắp bắt đầu rồi.”
Lòng Minh Thù không yên đáp một tiếng: “Ừm.”
Tô Nam Phong liếc mắt nhìn Dư Tiểu Hàn, hai người đều không hiểu vì sao, sao lại cảm thấy là lạ?
Ba người đi vào trong hội trường trao giải.
Tại lối vào gặp Ngụy Tự.
Đầu tiên, Ngụy Tự liếc mắt nhìn Tô Nam Phong và Dư Tiểu Hàn, sau đó đi tới phía Minh Thù: “Giang Kiều, chúng ta đánh cược một ván không?”
“Cược cái gì?” Trên mặt Minh Thù vẫn hiện ý cười, không nhìn ra có chỗ nào không phù hợp.
“Lần này tôi nhất định sẽ lấy về giải nhất.”
“Tự tin như vậy?” Minh Thù cười: “Vậy tôi thực sự rất mong chờ… mong chờ, ai lại xui xẻo như vậy.”
Câu nói tiếp theo của Minh Thù thâm ý sâu xa, trái tim điên cuồng của Ngụy Tự “thình thịch” nhảy dựng lên.
Đúng là cô ta biết gì đó… nhưng cô ta biết được bao nhiêu?