Bắc Đường tức đến mức đau dạ dày, vất vả lắm mới có thể nhịn xuống trước mặt học sinh.
…
Minh Thù thân là một học sinh cá biệt, mặc dù có rất nhiều người không thuận mắt, nhưng đánh không lại cô, cuối cùng chỉ có thể vừa hận vừa kính nể cô mà cách xa một chút.
Người duy nhất dám đến gần cô, suốt ngày gọi sư phụ chính là Doãn Tiểu Tiểu.
Doãn Tiểu Tiểu và Minh Thù đồng cấp, còn một tháng nữa là sẽ tham gia thi vào trường đại học, Doãn Tiểu Tiểu vậy mà vẫn trốn học.
Nghe nói phụ huynh có gọi cũng không được, cực kỳ cứng đầu.
Nữ chính cho phép mình tự do như vậy… Không biết làm cơm, đúng thật là vô dụng.
Đêm trước kỳ thi tốt nghiệp trung học, Doãn Tiểu Tiểu hỏi Minh Thù là thi ở đâu.
Nhiệm vụ đều hoàn thành rồi, Minh Thù căn bản đều chưa từng nghĩ đến việc thi vào đại học, cô sống không lâu, phải tận dụng thời gian còn lại.
“Đi du lịch…”
Doãn Tiểu Tiểu vừa nghe thấy thế tinh thần liền tỉnh táo: “Sư phụ, chúng ta đúng là thầy trò, em cũng có quyết định này. Từ nhỏ em chỉ muốn bước chân vào giang hồ, thế nhưng trong nhà lại không đồng ý.”
“Ăn khắp thiên hạ.” Minh Thù chậm rãi phun ra bốn chữ phía sau.
Doãn Tiểu Tiểu khóe miệng giật một cái.
Biết ngay là không thể rời bỏ việc ăn.
“Sư phụ, chúng ta làm một đội đi?” Nhưng mà điều này không hề gây trở ngại cho sự nhiệt tình của Doãn Tiểu Tiểu.
“Em có thể làm gì? Cũng chẳng biết nấu ăn, ngay cả một đầu bếp cũng không sánh nổi, không dẫn theo.” Minh Thù hơi chán ghét.
“Em có tiền.”
“Tôi cũng có.”
Trẫm là một đại lão sở hữu một trăm triệu.
“…” Doãn Tiểu Tiểu vừa đảo mắt: “Sư phụ, người xem, nếu như chúng ta ra ngoài, thì người sẽ cần một lái xe chứ? Người sẽ cần một người xếp hàng để mua đồ ăn cho người chứ?”
Doãn Tiểu Tiểu bẻ ngón tay nói ra những lợi ích khi Minh Thù dẫn theo cô.
“Dừng dừng dừng!” Minh Thù ngắt lời cô.
“Em sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho sư phụ.” Doãn Tiểu Tiểu khuôn mặt đáng yêu, dẫn theo em, dẫn theo em.
Minh Thù cùng cô yên lặng liếc nhìn nhau.
Thế là sau khi thi đại học xong, hai người liền thành bạn đồng hành lên đường.
“Sư phụ, vì sao thầy Bắc Đường lại ở chỗ này?” Doãn Tiểu Tiểu kiếm một chiếc xe, cô buồn bực nhìn Bắc Đường đang lái xe.
Thế giới hai người đã nói thì sao?
Sư phụ vậy mà lại lén dẫn người đi.
“Hắn muốn đi theo tôi, tôi còn có cách nào khác.” Minh Thù nói: “Chúng ta tìm cơ hội, ném hắn đi.”
Bắc Đường: “…” Nói những lời như vậy ngay trước mặt lão tử được sao?
“Nơi đầu tiên chúng ta sẽ đến là đâu? Thành phố S hay là thành phố A? Em nghe nói ở thành phố A đồ ăn ngon tương đối nhiều.”
“Thành phố A.”
“Thế nhưng thành phố S vui hơn…”
“Thành phố A.”
“Vậy chúng ta đi hết thành phố A rồi đến thành phố S!”
Bắc Đường nghe hai người ở phía sau thảo luận, đáy lòng khó chịu, hắn đang làm một đại lão thì không thích, lại muốn chạy đến đây làm tài xế, hắn bị điên sao?
Hắn xuyên qua kính chiếu hậu, liếc cô gái phía sau một cái, đáy lòng lại dần bình tĩnh trở lại.
“Tiểu Chi.”
“Sao thế?”
“Qua đây.”
Doãn Tiểu Tiểu không có ý tốt cười một tiếng, đứng dậy đi ra phía sau: “Cho hai người một chỗ, tôi đi ngủ trước, lát nữa tôi lái thay thầy Bắc Đường.”
Minh Thù ngồi xuống bên cạnh Bắc Đường: “Không phải là vệ sĩ của anh cũng đi theo sao? Bảo bọn họ lái thay.”
Bắc Đường nheo mắt: “Thương anh sao?”
Minh Thù cười: “Ha ha, em sợ anh gây tai nạn khiến em chết thôi.”
Bắc Đường khóe miệng giật một cái, trước đây hắn đúng là có ý nghĩ này.
Bắc Đường giảm lại tốc độ, quay đầu hôn một cái lên gương mặt của cô: “Đi nghỉ ngơi đi.”
“Thần kinh à.” Gọi cô qua đây chỉ để hôn một cái?
Bắc Đường: “…”
Bắc Đường im lặng lái xe, phía trước gặp trạm phục vụ, hắn dừng xe lại đi vệ sinh lúc trở lại lại phát hiện Minh Thù đang ngồi ở vị trí lái.
“Em không có bằng lái.” Bắc Đường nhíu mày.
“À, chỉ phạt tiền thôi.” Minh Thù đóng cửa xe, nổ máy: “Dù sao thì anh cũng có tiền.”
Bắc Đường: “…”
Nửa đêm cũng thật may mắn, nếu không thì cũng sẽ không gặp kiểm tra, hơn nữa đây là xe di động của bọn họ, nếu thật sự gặp thì có thể đổi lại ngay Minh Thù cũng không lo lắng.
Bắc Đường cũng không nghỉ ngơi, chỉ ngồi ở bên cạnh cô.
Có đôi khi giữa bọn họ chả có gì để nói, nhưng chỉ cần ở bên cô, Bắc Đường đã cảm thấy rất an tâm.
Xe vững vàng đi về phía trước, Bắc Đường nằm ở bên cạnh đã ngủ.
Minh Thù buồn bực ném hai miếng bánh vào miệng, dừng xe ở bên đường đắp chăn mỏng cho Bắc Đường xong lúc này mới tiếp tục lái xe.