“Cậu chủ…” Người đó hơi kinh ngạc, cân nhắc một lúc, nói: “Bây giờ đã xác nhận cô Nam Chi mất trí nhớ, nếu để cô biết chuyện trước kia, có nên hay không… Ý của tôi là, để cô cậu gần gũi hơn chút, đợi cô ấy có thể chấp nhận cậu, rồi từ từ nói cho cô ấy biết.”
“Không cần.” Giọng nói Bắc Đường rất quyết đoán: “Cô ấy không giống trước đây.”
Người đầu dây bên kia bối rối, không giống với trước đây? Mất trí nhớ thôi mà, cũng không thể ngay cả tính cách cũng thay đổi chứ?
Hắn còn định nói gì nữa nhưng đã bị bên kia dập máy, hắn chỉ có thể thở dài, cô Nam Chi sẽ không muốn chạy trốn lần nữa chứ, cậu chủ mà tức giận, bọn họ không đỡ được.
Hắn liếc mắt nhìn máy vi tính trước mặt, lưỡng lựu một lúc, giao phó người bên cạnh: “Để đối phương điều tra, chú ý không để lộ tin tức của cậu chủ là được.”
–
Hạ Diệp bởi vì chuyện gia đình, đột nhiên muốn đi nước ngoài một chuyến, hủy bỏ tiệc sinh nhật.
Minh Thù nghe được tin tức từ chỗ ông chủ siêu thị, đương nhiên không phải ông chủ nói mà là từ học sinh mua đồ, ông chủ thấy rất hứng thú với những chuyện này, không lấy tiền những học sinh đó, hỏi đến vô cùng cặn kẽ.
Cũng nghe chuyện của Minh Thù.
Tuy là trông cô có vẻ không rõ ràng, nhưng mà luôn cảm thấy có liên quan gì đó đến Bắc Đường.
Đợi học sinh đi hết, Minh Thù cúi mình xuống quầy: “Ôi chao, ông chủ, ai đã đưa ông vào làm gián điệp của ngôi trường này.”
Mắt ông chủ trợn trắng: “Sao cô nói vậy?”
Minh Thù nhún vai: “Ông rất thích tám những chuyện xảy ra trong trường, nếu không phải gián điệp làm gì mà thích nghe nhiều chuyện như thế?”
Ông chủ điên tiết: “Ta thích nghe nhiều chuyện không được sao?”
Minh Thù kết luận: “Vậy nên ông không có người yêu là đúng rồi.”
Làm gì phải nói đến vấn đề này chứ! Không có đối tượng thì sao! Cũng giống cô vậy thôi!
“Cút… Trả kẹo lại cho ta.”
Minh Thù mỉm cười: “Ôi chao, ông chủ, ông chắc chắn biết không ít chuyện, kể tôi nghe chút đi, trường học này rốt cuộc có bí mật gì?”
“Bí mật của trường học có rất nhiều.” Ông chủ dễ giận cũng dễ nguôi. Hắn thấy không có ai, kéo cái ghế, tụm lại trên quầy với Minh Thù: “Chủ nhiệm lớp mới của cô, chắc là người có địa vị cao, tôi thấy đích thân hiệu trưởng tiễn hắn.”
Cái này mà là bí mật gì?
Khí chất của Bắc Đường như vậy, đồng hồ đó trên tay, trang phục trên người, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết lý lịch không bình thường.
“Vậy ông biết hắn từ đâu tới không?”
Ông chủ suy nghĩ một chút: “Nghe nói là từ nước ngoài trở về, đi xe mấy triệu tệ lại đến Thanh Vân làm thấy giáo, cô nói xem có phải hắn bị điên không?”
Minh Thù mỉm cười: “Có thể là bị ngớ ngẩn!”
Ông chủ gãi đầu, hình như hắn nhớ ra gì đó: “Học kỳ trước có học sinh làm bụng con gái nhà người ta lớn ra, rốt cuộc học sinh đó không chịu thừa nhận, vu oan nữ sinh lăng nhăng, cuối cùng nữ sinh tự sát, cô có nghe qua chuyện này chưa?”
Minh Thù cầm đống kẹo bên cạnh, vừa lột vỏ vừa nói: “Chính là cái tên con nhà giàu Lý Bá đó?”
Các học sinh cũng tự nhiên lưu truyền một vài lời đồn kỳ quái, coi như Minh Thù không thích sống chung, nhưng thỉnh thoảng cô cũng có nghe các bạn cùng lớp bàn tán.
Chuyện này xảy ra vào học kỳ trước, thời gian không lâu sau, thỉnh thoảng còn có người nhắc đến.
Ông chủ ôm cầm đống kẹo của hắn về, trừng mắt liếc Minh Thù: “Cô gái đó không phải tự sát, là hắn giết, nam sinh kia thuê người giết.”
Minh Thù nheo mắt: “Sao ông biết?”
Ông chủ đột nhiên đứng lên, nói chuyện thâm sâu: “Muốn người ta không biết trừ khi mình đừng làm. Nhóc con, việc này nghe xong rồi bỏ qua, cũng đừng đi tìm hiểu sâu, những người này không đơn giản như cô thấy.”
Minh Thù không ngờ ông chủ chỉ tùy tiện kể lại là chuyện giết người.
Không lẽ nhiệm vụ của cô lại đơn giản như vậy?
[Không phải.] Hài Hòa Hiệu thể hiện rất nhiệt tình.“…” Biết là không dễ dàng như vậy mà: “Ông chủ, đừng keo kiệt, cho tôi ăn chút đi.”
Ông chủ hét lên: “Cô sắp ăn hết kẹo của tôi rồi, kẹo này là nhập khẩu, bây giờ cũng không nhập được hàng, cô ăn nhiều như vậy không sợ bị tiểu đường!”
“Bệnh tiểu đường hình như không liên quan đến việc ăn kẹo.” Minh Thù chỉnh ông chủ: “Tôi đã trả tiền rồi mà.”
“Một mình cô ăn hết rồi, bạn học khác đến mua, tôi bán cái gì.” Ông chủ rất băn khoăn, nhóc con chết bầm này chỉ nhìn chằm chằm mấy món không dễ nhập hàng.
Học sinh Thanh Vân rất kén chọn, hắn làm ăn cũng không dễ dàng gì.
“Cho tôi thêm cái nữa.”
“Không bán nữa, không bán nữa, cút mau, tan học lâu rồi ở đây không phải nơi tiếp tế.” Ông chủ đuổi người.
Ông chủ không cho Minh Thù ăn, cũng không nhiều chuyện nữa, Minh Thù không thể nhàm chán hơn mà rời khỏi siêu thị.