“Cần thế chấp căn nhà sao?” Minh Thù lại nói.
Đối phương nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì quản gia từ bên trong chạy ra: “Đây là nhị tiểu thư của phủ chúng tôi.”
Nghe quản gia nói như vậy, đối phương liếc nàng, chắp tay nói: “Thì ra là nhị tiểu thư, đắc tội rồi.”
Sau đó lập tức nhường đường.
“Ai vậy? Ngươi mời hộ viện à?” Minh Thù hỏi quản gia.
“Nhị tiểu thư, người vào trước đi.” Quản gia hạ giọng.
Minh Thù nghĩ tới tên giàu có chiều hôm nay, không phải là hắn tới chứ!
“Trong phủ có vị Trình công tử tới, những người này do hắn dẫn tới.” Lời quản gia giải thích không khác gì suy nghĩ của Minh Thù.
“Hắn vào phủ làm gì?”
“Chưa nói.” Quản gia lắc đầu: “Lão gia đang nói chuyện với hắn.”
Quản gia lại căn dặn Minh Thù: “Nhị tiểu thư, xế chiều hôm nay có người chết, mấy ngày nay người đừng ra ngoài.”
“Sao.” Không đi ra ngoài thì trẫm ăn cái gì?
Minh Thù đuổi quản gia đi, lượn quanh phòng bếp lấy hai cái bánh bao.
Buổi chiều nghe nói tên Trình Quy kia muốn ở lại trong phủ, trong kịch bản không có tên này, Minh Thù cũng không biết hắn là ai, nhưng quan huyện cẩn thận như thế thì có lẽ hắn không phải người tầm thường.
Vẫn gặm bánh bao thôi.
Bánh bao nàng còn chưa gặm hết thì Liễu phụ đích thân tới.
“Khách tới nhà, ngươi là nữ nhân, lúc ra vào cẩn thận một chút, đừng đụng mắt khách quý.” Ông dừng một chút: “Lúc không có chuyện gì làm thì đừng ra ngoài.”
Liễu phụ không phải đến tìm nàng, nói xong câu đó liền đi.
Minh Thù im lặng nhìn bóng lưng Liễu phụ rời đi, nhưng nhiệm vụ của ta phải gặp mặt hắn.
Ai!
Quan điểm khác nhau, làm sao chung sống hoà bình.
–
Ngày thứ hai Minh Thù ngồi trên bàn cơm nhìn Trình Quy.
Có hai tên người hầu đi sau hắn, quần áo gọn gàng chỉnh chu, khuôn mặt thanh tú, ngôn ngữ cử chỉ đều lộ ra khí chất của người nhà giàu.
Người cúi đầu đứng phía sau nam nhân, dáng đứng vô cùng nghiêm chỉnh, không giống như đám gà mờ ở Liễu phủ.
Liễu phụ ngồi bên cạnh Trình Quy, giống như đang ăn cùng Trình Quy.
Trình Quy không hề dùng bữa, mà là dựa vào cái ghế khẽ nâng lấy cằm, ánh mắt bức bách Minh Thù: “Liễu nhị tiểu thư, người hầu của ta rất dễ nhìn?”
“Đẹp nhưng cũng không thể coi như cơm mà ăn.” Minh Thù mỉm cười ngồi xuống đến đối diện.
“Liễu nhị tiểu thư, không biết ta có đắc tội gì với nàng không?” Trình Quy nheo mắt, có vẻ hơi tò mò: “Hình như nàng không thích ta.”
Từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến bây giờ, mặc dù lời nàng nói rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều giống như mỉa mai.
“Ảo giác của ngươi thôi.” Minh Thù nghiêng đầu, ánh mắt ôn hòa: “Ta thật sự không thích ngươi, chứ không phải hình như.”
Trình Quy: “…”
“Liễu Khinh tại sao lại nói với Trình công tử như thế?” Liễu phụ sợ Minh Thù vô lễ với Trình Quy, thấp giọng quát lớn một tiếng: “Không có một chút quy tắc nào cả.”
Minh Thù không nói nữa, múc cho mình một chén cháo, bắt đầu húp cháo, không hề quan tâm đến hai người bên kia.
Đối với một đối tượng có giá trị thù hận thì cần gì quy tắc.
Trình Quy: “…”
Liễu phụ: “…”
Liễu Tâm Duyệt tới chậm nhất, ngày hôm qua nàng không thấy Trình Quy, thế nhưng nghe hạ nhân nói qua trong phủ có một chàng trai rất anh tuấn.
Hôm nay tận mắt nhìn thấy, không khỏi có chút giật mình.
Vị công tử này đâu chỉ là anh tuấn đẹp trai.
Dù là ngôi sao ở thế giới nàng cũng không đẹp trai như vậy.
“Trình công tử, đây là con gái lớn của ta, Tâm Duyệt, mau mau hành lễ với Trình công tử.” Liễu phụ đánh vỡ bầu không khí kỳ quái, bắt chuyện cho Liễu Tâm Duyệt.
Liễu Tâm Duyệt bước từ từ lên trước, cúi đầu: “Trình công tử.”
Trình Quy gật đầu thờ ơ: “Phúc khí của Liễu lão gia không tệ, hai vị tiểu thư đều xinh đẹp như vậy.”
“Đâu có đâu có…” Liễu phụ khiêm tốn.
Liễu Tâm Duyệt sắc mặt trở nên ửng đỏ.
Hiện tại trên bàn chỉ còn lại vị trí bên cạnh Minh Thù còn trống, nên Liễu Tâm Duyệt cúi đầu đi qua.
Minh Thù ôm lấy cái ghế của nàng, lúc nàng ta ngồi xuống thì nhẹ nhàng kéo ghế ra, Liễu Tâm Duyệt ngồi vào khoảng không lập tức té xuống đất.
***
[Hài Hòa Hiệu]Cửu thiếu: Đẹp có thể có cơm ăn, cô thử xem đi.
Minh Thù: Ta có đồ ăn vặt.
Cửu thiếu:…