Minh Thù giẫm chân lên ghế ngáp, trước mặt nàng đặt một bát sứ màu trắng, trong bát là một thứ chất lỏng màu đen xì.
“Đêm hôm khuya khoắt, ta còn tưởng rằng các ngươi mang đồ ăn tới cho ta, làm ta mừng hụt.” Minh Thù nhìn về phía người nằm trên mặt đất: “Người nào sai các ngươi tới?”
Người nằm trên mặt đất không trả lời.
“Không nói?” Minh Thù lại ngáp một cái, nàng khịt mũi, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy ta chỉ có thể chiêu đãi ngươi thật tốt.”
Nam nhân nhìn Minh Thù bưng bát sứ màu trắng trên bàn lên, đi tới gần hắn.
Nàng muốn cho hắn uống chén thuốc này!
Trong đầu hắn lập tức xuất hiện ý nghĩ này.
Minh Thù nắm cằm hắn, bắt hắn há miệng ra, bát sứ màu trắng được đưa tới gần.
Đôi mắt nam nhân kia như co rút lại, cố gắng ngậm miệng lại, nhưng sức lực khống chế của Minh Thù vô cùng lớn, hắn căn bản không khả năng khép miệng lại.
Vậy mà nói chỉ là một nữ nhân trói gà không chặt…
Mắt thấy chén kia thuốc sẽ đổ vào trong miệng mình.
“Ta…Ta nói!” Bên trong giọng nói của hắn mang theo cảm giác sợ hãi.
Minh Thù buông bát: “Nói.”
Hắn chỉ nhận một ít tiền, không cần thiết phải tự hại mình, nam nhân nghĩ thông suốt, run lẩy bẩy nói: “Là… Là Liễu lão gia.”
“Đây là thuốc gì?”
“Thuốc câm.”
Minh Thù còn tưởng rằng Liễu phụ sẽ giết chết nàng, không ngờ chỉ là muốn cho nàng bị câm.
Nghĩ lại cũng phải, trong tương lai nàng chính là boss phản diện, nếu như lúc này chết yểu, không phù hợp với kịch bản.
Liễu phụ hạ độc khiến nàng bị câm và sau này Liễu Tâm Duyệt hạ độc khiến nàng bị câm, kịch bản cũng không sai biệt lắm, chẳng qua là sớm một chút thôi, kịch bản cũng đã có nói qua.
–
Ngày hôm sau.
Liễu phụ không nghe được động tĩnh còn đang thấy kỳ lạ, kết quả là khi đến nhà ăn thì thấy Minh Thù đang ngồi cạnh bàn, trên bàn là bữa sáng rất phong phú.
Trong lòng Liễu phụ tự nhủ, tại sao nó không bị làm sao? Người hắn phái đi cũng không trở về báo cáo, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn rồi.
“Lấy cho ta thêm một bát cháo.” Minh Thù đưa bát không cho hạ nhân bên cạnh.
Nghe được Minh Thù nói, một chút cầu may trong đáy lòng Liễu phụ cũng biến mất, nàng thực sự không làm sao cả.
“Nhìn thấy con không sao cha rất thất vọng sao?” Lúc Minh Thù chờ lấy cháo, đột nhiên lên tiếng: “Lần sau dùng thủ đoạn như vậy, nên tìm một tên không sợ chết khá khá một chút.”
“Sáng sớm đã ăn nói linh tinh cái gì.” Liễu phụ cố gắng bình tĩnh, việc như hạ độc làm câm con gái mình, nếu như truyền đi, thực sự là một việc rất không hay ho gì: “Ta bảo ngươi ở trong phòng đợi, ai cho ngươi đi ra!”
“Chân trên người con, con muốn đi đâu thì đi, cha quản được sao?” Minh Thù cầm lấy bát cháo người hầu đang sợ hãi đưa tới.
“Ta là cha ngươi, đây là Liễu phủ, ta sao có thể không quản lý chứ? Ngươi ăn mặc, đều là của ai? Ngươi còn dám nói chuyện với ta như vậy, ta thấy ngươi thật chẳng coi ai ra gì!” Giọng Liễu phụ gia tăng, dường như như vậy sẽ khiến hắn có khí thế hơn một chút.
Minh Thù cười lớn: “Nào có người cha nào muốn hạ độc câm cho con gái mình chứ, ta cũng không dám làm con gái của ngươi nữa. Mà thật ra ta cũng không phải là con gái ngươi.”
Bọn người hầu giật mình, đây là nghe được chuyện khủng khiếp gì?
Nguyên chủ là đứa trẻ được Liễu gia nhặt về, việc này cũng không được coi là bí mật, nguyên chủ cũng biết. Nhưng nói ra như thế này, vẫn là lần đầu tiên.
Liễu phụ cảm thấy kỳ lạ, bỗng nhiên nói ra một câu: “Liễu Khinh, ngươi bị điên rồi?”
Là bị trúng tà? Tâm Duyệt nói nàng kỳ lạ, không nói tới việc nàng tính tình thay đổi, còn không bị nói lắp nữa.
“Còn như ăn mặc của ta.” Minh Thù dừng một chút: “Ta nghe mấy người lớn tuổi trong phủ nói chuyện, trước đây lúc ngươi nhặt ta về, bên cạnh ta có một cái rương lớn, bên trong chắc không phải toàn là đất chứ?”
Người như Liễu phụ, làm sao có thể vô duyên vô cớ nhặt một đứa trẻ về nuôi chứ?
Nguyên chủ trước đây nghe người lớn tuổi trong phủ nói qua, có điều không lâu sau những người kia đã rời đi, cũng không còn ai đề cập tới việc đó nữa, nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều.
Trong lòng Liễu phụ hoảng sợ, trước đây hắn phát hiện có người nói chuyện này, lập tức đã đuổi họ đi chỗ khác, vậy mà nàng vẫn nhớ kỹ?
Minh Thù đứng dậy, cầm hai cái bánh bao, lúc đi ngang qua ông Liễu nhẹ giọng nói: “Làm người, không nên quá tham lam, đừng để cái được không bù đắp được cái mất.”
Tiếng bước chân đi xa, Liễu phụ chỉ còn nghe được tiếng thở dốc của chính mình.
“Cha, cha đứng ở đây làm gì?”
Giọng nói Liễu Tâm Duyệt kéo tâm trí Liễu phụ quay về, nhà ăn lúc này chỉ có hai người bọn họ, người hầu đều đã đi cả.
Liễu phụ nhìn về phía con gái nhà mình, tức giận gầm lên: “Đều là do ngươi gây ra chuyện tốt!”
“Cha… Con biết lỗi rồi.” Thái độ Liễu Tâm Duyệt nhận sai vô cùng thành khẩn: “Đây cũng không phải là điều con muốn, là tên lưu manh Lý Thân ép buộc con…”
Liễu Tâm Duyệt đổ hết chuyện này lên người Lý Thân, nói hắn ép buộc mình, còn uy hiếp mình, vì danh tiết nàng không dám không nghe theo.