Minh Thù bị hắn kéo vào trong lòng, cô dựa vào hắn không nhúc nhích ngược lại hỏi một câu: “Lục Chước, tim một người rộng lớn bao nhiêu?”
“Em lớn bao nhiêu, trái tim anh sẽ lớn bấy nhiêu.”
Nó chỉ có thể chứa đựng cô trong đó.
“Vậy anh là quái vật sao?” Minh Thù khua tay: “Em lớn như vậy, trong người anh có một không gian sao?”
“…” Ha ha, về nhà tắm một cái rồi đi ngủ, không việc gì phải cùng với cô cãi nhau cho khổ thân.
Lục Chước ôm Minh rời đi, hắn không thấy được lúc Minh Thù cúi đầu nở nụ cười rạng rỡ.
–
Y Đại và Triệu Dương ly hôn rất thuận lợi, Minh Thù giám sát chặt Tưởng Hàm, giới giải trí gần đây gió êm sóng lặng, Minh Thù đột nhiên chèn ép một diễn viên không nổi danh khiến không ít người chú ý.
Mà lịch sử đen tối của Tưởng Hàm cũng bị người ta đào ra.
Tưởng Hàm sau này muốn trở lại giới giải trí là không thể nào.
Y Đại sinh ra một thằng nhóc mập mạp, Y Đại từ chối đề nghị hỗ trợ nuôi con của Minh Thù, muốn tự mình nuôi con.
Có lẽ là câu nói trước đây Dương Dương nói đã khắc sâu vào đáy lòng Triệu Dương cho nên khi đứa bé sinh ra, hắn liền đi giám định quan hệ cha con, kết quả làm cho Triệu Dương suy sụp. Cuộc sống của hắn và Tưởng Hàm hàng ngày đều là cãi vã.
Có đôi khi Triệu Dương nhớ tới Y Đại, người con gái đã đi qua nửa cuộc đời trước của mình.
Sau đó… lại rơi vào vòng cãi vã không chấm dứt.
–
Minh Thù ở thế giới này sống năm năm.
Mỗi lần nói đến việc chết như thế nào đều rất đau lòng.
Không phải là cô đang đi bơi sao?
Sao lại bị điện giật chết?
Trẫm chỉ muốn chết một cách yên lành tử tế, có thể cho trẫm chết một cách có tôn nghiêm được không? Có thể hay không? Hỏi ngươi có thể hay không?
Hài Hòa Hiệu cũng giả chết? Lúc có ý nghĩ xấu không phải rất nhanh sao?
[…] Lúc này không giả chết còn đợi khi nào.Không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Trên màn hình mây trắng hiện lên thông tin.
Họ tên: Minh Thù
Giá trị thù hận: 340000
***
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành.
Nhiệm vụ ẩn: Thu hoạch giá trị thù hận 80000.
Minh Thù nheo mắt.
Lần này giá trị thù hận rất khả quan!
[…] Cô lũng đoạn toàn bộ giới giải trí, toàn bộ giải trí đều phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc, giá trị thù hận có thể không cao sao? [Ký chủ cố gắng lên!]Minh Thù ngồi cạnh màn hình mây trắng suy nghĩ một lúc, hệ thống cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì nhưng nhìn cô cười âm hiểm như vậy, đoán chừng không phải là chuyện gì tốt.
Phòng cháy, phòng trộm, phòng ký chủ.
Suy nghĩ xong, Minh Thù mới vung tay lên: “Mang thức ăn lên!”
–
“Cạch.”
Khoang thuyền trong suốt mở ra, thiếu niên từ bên trong nhẹ nhàng bước ra ngoài, hắn nhìn tiến độ nhiệm vụ thực tế bên cạnh, giống bình thường đều thất bại, hắn thu tầm mắt lại đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Trên hành lang nhiều người qua lại.
Hắn đi thẳng vào thang máy, đi lên lầu.
Đây là một phòng làm việc khá lớn, thiếu niên đẩy người máy cản đường ra đi thẳng vào trong.
Thiếu niên đập hai tay lên bàn: “Anh rốt cuộc để cho tôi làm nhiệm gì vậy?”
Ở phía đối diện, chiếc ghế chậm rãi quay lại, một người đàn ông tóc vàng vuốt mắt, không mặn không nhạt liếc hắn: “Càng ngày càng không có quy củ.”
“Trả lời vấn đề của tôi.”
Người tóc vàng không biểu cảm gì: “Không làm được có thể rời khỏi đây.”
Thiếu niên nhíu mày, bình tĩnh nhìn người đàn ông tóc vàng, một lúc lâu sau hắn lạnh hừ một tiếng: “Không có lão tử không làm được việc gì đâu.”
Hắn xoay người rời phòng, tới cửa gặp một người, thiếu niên vốn đang không vui tâm tình càng tệ, hằn học hỏi: “Ngươi tới nơi này làm gì?”
“Báo cáo công việc, ngay cả việc này Cửu thiếu cũng muốn quản lý sao?”
Thiếu niên mắng một tiếng: “Cá mè một lứa.”
“Cảm ơn Cửu thiếu khích lệ.” Người kia cũng không tức giận, thản nhiên vào phòng.
Thiếu niên lại mắng: “Liên kết với nhau làm việc xấu.”
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn lên tường bên cạnh, trên tường hiện ra một bảng xếp hạng.
Xếp thứ nhất: Lạc Yến (bộ phận đặc thù)
Xếp thứ hai: Bạch Thuật (bộ phận chiến lược)
Xếp thứ ba: Tinh Hồn (bộ phận chữa trị)
Xếp thứ tư…
Xếp thứ năm mươi: Kỳ Ngự
“Mẹ kiếp.”
Không gian mười bảy kết thúc.