Minh Thù cầm cành cây vỗ vỗ mặt của Lạc Xuyên: “Tôi thật tò mò tại sao anh muốn đối phó tôi.”
“Tôi và Hứa tổng không oán không thù, sao tôi lại muốn đối phó với cô được?” Lạc Xuyên không trả lời, ngược lại đẩy trả lại vấn đề cho Minh Thù.
Trẫm nếu như biết còn cần phải hỏi ngươi sao?
Khóe miệng Minh Thù cong lên mỉm cười: “Ai biết anh là coi trọng vẻ đẹp của tôi hay là coi trọng tài hoa của tôi.”
Có đôi khi nhằm vào một người cũng không cần có oán có thù.
Giống như cô phải hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra mới có thể thu được được giá trị thù hận.
Sát thủ cần phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận được được tiền tài.
Quyền lợi hai chữ này mới chính là cầu nối tất cả.
Trên người Lạc Xuyên đã có thể thấy lốm đốm vết máu, nhưng hắn giống như không có cảm giác ngược lại cười quái dị vài tiếng. Hắn tự tay bắt mắt cá chân Minh Thù lại, dùng sức vặn một cái, thân thể hướng về gầm xe bên cạnh trượt qua.
Khi Minh Thù đứng vững, Lạc Xuyên đã từ dưới gầm xe xuyên qua đứng lên từ bên kia.
Phía sau một chiếc xe vừa vặn dừng ở bên cạnh hắn, Lạc Xuyên mở cửa xe hướng về Minh Thù vẫy tay: “Hứa tổng, lần sau gặp lại hy vọng cô vẫn có thể đáng yêu như vậy, như vậy tôi cũng không quá buồn chán.”
Minh Thù quay đầu cười nhạt, từ mồng một đến mười lăm rất chờ mong lần gặp mặt sau.
Lạc Xuyên ngồi trên xe, xe vẫn chưa rời đi ngược lại cửa sổ xe hạ xuống, tên thần kinh ló đầu ra: “Được rồi, Hứa tổng rất được hoan nghênh, ngày hôm nay coi như tôi đi nhờ xe, thứ lỗi cho tôi nhiều chuyện Hứa tổng nếu như nhìn thấy người, nhớ kỹ giữ mình cho thật tốt.”
Xe khởi động, băng qua một con đường, rất nhanh thì biến mất ở trong tầm mắt Minh Thù.
Còn có một nhóm người sao?
Đi nhờ xe… Cho nên Lạc Xuyên là người đặt thuốc nổ, như vậy xe này… là muốn làm gì?
Vẫn là Lạc Xuyên làm xáo trộn tầm mắt của cô?
Minh Thù suy nghĩ một lát nữa, không ra đáp án gì.
“Nhìn cái gì, chưa từng thấy người đẹp đánh người à?” Minh Thù mỉm cười nhìn xung quanh.
Mọi người vây xem tức giận liền tản ra, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn cô.
Minh Thù vứt cành cây xuống, sau khi cô rời đi còn có người âm thầm đi nhặt nhánh cây kia, nhưng mà bọn họ cầm lên thấy cành cây đúng là cành cây.
–
“Nửa giờ trước đường Kim Thủy xảy ra vụ nổ, còn có chất nổ hay không tạm thời không thể xác định, nhưng cảnh sát đã phong tỏa đoạn đường này, khẩn cấp sơ tán quần chúng, mọi người không nên đi vào đường Kim Thủy… giờ mời xem tin hiện trường.”
Hoắc Đình tắt đi tivi, mặt âm trầm ném điều khiển từ xa xuống: “Tôi bảo các cậu cho cô ta một bài học, không ngờ lại làm ra tin tức lớn như vậy.”
Người đứng ở bên cạnh cúi thấp đầu, lau mồ hôi lạnh: “Hoắc tiên sinh, chuyện vụ nổ này tôi cũng không rõ ràng lắm.”
Hắn chỉ là dựa theo căn dặn của Hoắc Đình, sắp xếp cho người gây ra một vụ tai nạn xe hù dọa cô ta, đâu biết gì chuyện vụ nổ hắn xem tin tức mới biết được.
“Hứa Bắc đã chết rồi sao?”
Người nọ nuốt một ngụm nước bọt: “Có người ở hiện trường bên ngoài thấy cô ta không có chuyện gì.”
Hoắc Đình sắc mặt càng tối xuống: “Xử lý sạch sẽ, không nên để cho người khác điều tra được điều gì.”
Vụ nổ và tai nạn xe hoàn toàn là hai việc khác nhau, giờ cảnh sát và đám phóng viên bên kia nhất định sẽ tham gia, điều tra được điều gì hắn bên này cũng phiền phức.
“Hoắc tổng yên tâm.”
“Đi điều tra một chút chuyện này, vụ nổ không có khả năng xảy ra lại trùng hợp như vậy.”
“Vâng.”
–
Minh Thù là chủ nhân của chiếc xe bị nổ, hơn nữa trùng hợp như vậy, tại lúc vụ nổ xảy ra rời khỏi xe cho nên được mời đến đồn cảnh sát làm khách.
Nhưng cô vô tội cho nên chép xong khẩu cung liền được thả ra.
Lạc Xuyên dám khua chiêng múa trống xuất hiện ở hiện trường như vậy, nhất định là chuẩn bị chu đáo mọi chuyện nên làm sao có thể bị bắt.
Thế nhưng nhóm người khác… là người của Hoắc Đình, hay là của Hạ Liên?
Dù sao đều không khác mấy, dù là ai thì cũng tính sổ cho Hạ Liên.
***
[Hài Hòa Hiệu]Hạ Liên: Tôi đã làm sai điều gì? Không phải tôi làm cũng muốn tính cho tôi?
Minh Thù: Cô có giá trị thù hận mà.
Tiểu tiên nữ: Giá trị thù hận lại không thể ăn, nhanh để cho bọn họ bỏ phiếu, ta đổi đồ ăn vặt cho con.
Minh Thù: Mẹ không gạt con chứ?
Tiểu tiên nữ: Lừa con làm cái gì? Co là con gái của ta!
Minh Thù: Vậy các ngươi bỏ phiếu đi, vì đồ ăn vặt vì chính nghĩa!