“Diêm gia, chúng ta về Giang Châu sao?” Chuyện bên đó còn chưa giải quyết, đột nhiên chạy đến đây, ngộ nhỡ tạo sơ hở cho chúng cơ hội thì kiếm củi ba năm thiêu một giờ ngay.
“Ừ…”
Hạ Nhàn thở phào, dặn dò mọi người đi về hướng sân bay.
Nhưng xe chạy được nửa đường thì bị người ta cướp.
Con đường phía trước dường như bị lấp kín. Minh Thù dựa trên một chiếc xe, không ăn gì, nụ cười rất nhạt, nhạt đến mức dường như không nhìn thấy được.
Diêm Trạm đẩy cửa xe bước xuống, nhìn cô qua bóng tối và đèn xe.
Hắn nghe thấy cô nói: “Dẫn về.”
“Diêm gia?” Hạ Nhàn có chút mơ hồ, chơi trò gì vậy!
“Cậu về Giang Châu trước đi, cậu xem rồi tự quyết định giai đoạn cuối.” Diêm Trạm dặn dò Hạ Nhàn.Đông người như vậy, bọn họ người ít không đấu lại được!
Thời điểm người bên kia qua “mời” hắn, hắn không có bất kỳ phản kháng nào liền đi theo.
“Diêm gia!”
Cả người Hạ Nhàn đều bất ổn, Diêm gia bị cướp rồi!
…
Xe dừng trước một biệt thự không có trong tư liệu của hắn. Minh Thù không ngồi cùng xe với hắn, hoặc nói là hắn vốn dĩ không thấy cô.
Lục Mao cười híp mắt mời hắn vào, thực ra trong lòng sợ muốn chết. Đây là Diêm Vương đấy!
Đại tiểu thư lại mang hắn về.
“Diêm gia nghỉ ngơi bên trong. Lầu hai là phòng ngủ đã dọn dẹp sạch sẽ, lầu ba là nơi giải trí.”
Lục Mao nói xong liền rời khỏi biệt thự, đóng cửa lớn lại rồi vỗ ngực thở phào.
Dọa chết hắn.
Mau mau báo cáo với lão gia, đại tiểu thư mang Diêm Vương về, còn nhốt lại, không biết là muốn làm gì!
Trong biệt thự, Diêm Trạm thử mở cửa, phát hiện cửa bị khóa chặt.
Hắn có chút mơ hồ.
Cô muốn làm gì?
Tất cả cửa sổ đều bị khóa lại, hắn không tìm được bất kỳ chỗ nào có thể ra ngoài.
Diêm Trạm: “…” Tiêu rồi, tìm đường chết cho mình rồi.
Diêm Trạm ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, bên tai là tiếng tích tắc tích tắc, mỗi nhịp đều như đập vào tim hắn. Tinh thần hắn căng thẳng nhưng trước đó uống nhiều rượu, Diêm Trạm có chút không chịu được, vò đầu bứt tai lên lầu ngủ.
Trong lúc mơ màng, Diêm Trạm cảm giác có người đang hôn hắn.
Trên người hơi nặng, ngực bị đè đến sắp thở không nổi.
Hắn khẽ hé miệng, đầu lưỡi thuận thế trượt vào. Ý thức của hắn rõ thêm vài phần, thấy rõ người ở trên mình.
Sâu từ đáy lòng chợt phát ra một khát vọng mạnh mẽ và quen thuộc.
Cô ấy…
“Ôn… ưm…”
Minh Thù cởi áo hắn. Đầu óc Diêm Trạm vẫn còn chút choáng váng, lúc này bị hôn lại càng không cách nào nghĩ ngợi. Hắn cảm giác mình rơi vào một đám bông mềm mại, chìm đắm vào nụ hôn của cô.
Diêm Trạm muốn xoay người lại bị người phía trên áp sít sao.
Người cô bốc hỏa, không để cho hắn một khoảnh khắc thư giãn nào.
Minh Thù đè cổ tay hắn xuống, cao ngạo nhìn bao trùm lên hắn. Diêm Trạm khó chịu đến sắp phát nổ nhưng cô cứ không cho hắn di chuyển.
Kiểu hành hạ này khiến hắn gần như sắp tuyệt vọng.
Cô khẽ cúi người, giọng nói hơi thấp: “Diêm Trạm, chuyện hôm nay anh còn dám làm nữa không?”
“Không dám.” Diêm Trạm hậm hừ một tiếng:
“Tôi sai rồi, tôi khó chịu quá.”
“Nhớ kỹ lời nói của anh, nếu còn có lần sau…” Minh Thù hôn môi hắn, ấn người xuống. Toàn thân Diêm Trạm run lên, trong miệng tràn ra tiếng ưm trầm thấp:
“Tôi đích thân tiễn anh một đoạn.”
Trong phòng tràn đầy âm thanh mập mờ, Minh Thù vẫn nắm trong tay quyền chủ độn. Diêm Trạm thử mấy lần vẫn không phản kháng được, không thể làm gì khác hơn là bỏ cuộc.
Đây chính là hình phạt nghiêm khắc…
Trong đầu hắn bất chợt hiện lên cụm từ này.
Tuy hình phạt này cũng không tính là nghiêm trọng nhưng thật sự rất khó chịu, còn hành hạ người khác hơn so với cô đánh mình, hành hạ cả thân thể và tinh thần.
Tự mình tìm đường chết, khóc cũng không xong.
Minh Thù xoay người xuống dưới đi tắm. Diêm Trạm nằm lì trên giường, yên lặng phát cuồng, rốt cuộc hắn bị rút cái gân nào mà cứ phải khiêu chiến giới hạn của cô.
Ừ…
Đợi đã, giờ cô như vậy, có phải chứng minh là cô vẫn quan tâm hắn?
Nghĩ như vậy, trong lòng Diêm Trạm cuối cùng cũng có được chút thoải mái.
Biết ngay lão tử đẹp trai như vậy, sao cô có thể không quan tâm đến lão tử chứ.
Ha ha, tốt, tốt, ha ha!