Keng…
Cửa thang máy mở ra, một bóng người bên ngoài đột nhiên ngã xuống, Minh Thù theo bản năng tránh sang một bên nhưng mà ngay tích tắc sau đó lại đưa tay ra túm lại người đó, tránh cho cậu đụng vào thang máy.
Vẻ mặt chàng trai hơi lạnh lùng nhưng khi nhìn Minh Thù, cậu ta liền nhanh chóng thu lại sự lạnh lùng đó.
“Chuyện này là sao nhỉ?
“Không biết, bỗng nhiên đánh nhau nhưng hai người đàn ông đó đúng là rất đẹp trai.”
Bên ngoài thang máy truyền vào tiếng bàn luận, Minh Thù nhìn người đàn ông đứng ở bên ngoài thang máy, khóe môi cong nhẹ lên.
“Tiêu tiên sinh.”
Cô không nói gì khác, chỉ thốt lên một câu như vậy.
Nhẹ nhàng dịu dàng, nghe rất là êm tai.
Tiêu Cảnh Hàn kéo kéo ống tay áo, thần sắc lãnh đạm:
“Chuyện này không liên quan gì với cậu, tránh ra.”
Thư Lâm cầm lấy tay Minh Thù, tựa hồ đang run.
Minh Thù liếc cậu một cái, đáy lòng buồn cười, coi như không thấy được biểu cảm vừa rồi của cậu sao? Giả bộ giống như thật.
“Tiêu tiên sinh mời.” Cô buông Thư Lâm ra, rời khỏi thang máy.
Thư Lâm: “…”
Bà nó chứ!
Tiêu Cảnh Hàn vừa sải bước vào thang máy, Thư Lâm cứ như một con thỏ nhỏ bị động vật ăn thịt to lớn để mắt đến, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sự tuyệt vọng.
Cậu lui vào sau cùng của thang máy, lúc Tiêu Cảnh Hàn nắm tay đánh, đến suy nghĩ đánh trả cậu cũng không có.
Thiếu niên mềm yếu thì không có có sức chiến đấu.
Đánh trả chính là tự hại mình.
Tức giận!
Tiêu Cảnh Hàn hãy đợi đấy, lão tử không dốc sức đánh chết mày thì liền theo họ mày!
Toàn thân Tiêu Cảnh Hàn đều mang khí thế âm trầm, đánh Thư Lâm giống như là đang phát tiết điều gì đó, lúc hắn vung tới quyền thứ hai, Minh Thù đột nhiên tóm lấy hắn từ phía sau.
Tiêu Cảnh Hàn mang vẻ nguy hiểm nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù mỉm cười: “Tiêu tiên sinh có thể đánh cả tôi.”
“Cô nghĩ rằng tôi không dám sao?”
“Tôi không nói anh không dám.” Minh Thù buông hắn ra, khom lưng ôm Thư Lâm vào trong ngực, cô nhướng mày cười khẽ:
“Nhưng anh cứ mạnh dạn thử xem.”
Tiêu Cảnh Hàn nhìn Minh Thù đưa người đi ra ngoài cũng không ngăn cản cô.
“Thư Lâm, cậu sẽ nằm mơ thấy bọn họ sao?”
Giọng nói của Tiêu Cảnh Hàn vang lên từ phía sau.
Thân thể Thư Lâm cứng đờ lại, cậu cụp mắt xuống để mặc Minh Thù đưa cậu đi.
Đi ra rồi vẫn còn mang vẻ ngây ngốc, dường như mất hồn vậy.
“Muốn chết sao?” Minh Thù kéo Thư Lâm không nhìn xe mà băng qua đường lại.
Xe cộ inh ỏi lướt qua trước mặt bọn họ, cô vuốt tóc trước trán Thư Lâm lên.
Minh Thù muốn bỏ cậu lại ở chỗ này, đáy lòng cô biết rất rõ ràng cậu chính là đang giả bộ nhưng cuối cùng vẫn đưa cậu đến nhà hàng gần đó.
Nhà hàng rất yên tĩnh kín đáo, đợi bàn được bày đủ món ăn xong, trong không gian nhỏ này dường như chỉ còn lại có hai người bọn họ.
Thư Lâm đột nhiên đứng dậy, ngồi vào bên cạnh Minh Thù, đưa tay ôm chặt Minh Thù, nước mắt lã chã rơi xuống, lăn dài trên cổ Minh Thù nóng hổi.
Minh Thù chẳng nuốt nổi miếng bít-tết trong tay, buông ra thì lại luyến tiếc.
Cuối cùng Minh Thù quyết định tiếp tục ăn miếng bít-tết.
Cậu cứ diễn tiếp đi.
Bổn cô nương đây không thể phụ lòng đồ ăn được.
“Không phải tôi làm, vì sao bọn họ không chịu tin tôi.” Giọng nói Thư Lâm nghẹn ngào.
Minh Thù cắn miếng thịt bò, tùy tiện đáp một tiếng: “Ừ.”
Bổn cô nương ta cũng không biết cậu đã làm gì, sao biết cậu có phải bị oan uổng hay không.
Làm lỡ chuyện bổn cô nương ăn uống.
Thư Lâm nghiêng đầu một chút, trên mi mắt còn vương một chút nước ướt át, hai tay cậu ôm cổ Minh Thù.
Một lát sau chiếc khăn tay được đưa tới trước mặt.
Thư Lâm liền đưa khuôn mặt tới lắc qua lắc về.
Minh Thù ghét bỏ:
“Bẩn chết đi được.” Nhưng tay cô lại cẩn thận giúp cậu lau khuôn mặt.
Cô mới bẩn ấy!
Lão tử toàn thân đều rất sạch sẽ đấy.
Thư Lâm dựa vào chuyện Minh Thù nhìn không thấy mặt của hắn, biểu cảm cũng không còn đáng thương nhiều nữa, chỉ ôm thật chặt lấy cô không chịu buông tay, hơi thở nhẹ nhàng phả vào cổ Minh Thù khiến cô thấy hơi ngứa.
“… Cậu là đứa trẻ ba tuổi hay sao mà còn khóc nhè, có muốn tôi đưa anh đi nhà trẻ hay không?”
Thư Lâm hít mũi một cái, không nói gì.
Cũng không phải lão tử muốn khóc, con người này chính là như vậy, lão tử khóc đến bắp đùi đều đỏ lên cả rồi này.
Sau khi trở về phải xin đền bù tai nạn lao động mới được.
Ăn đồ ăn trong lúc bị người khác ôm, Minh Thù cảm thấy bên cạnh cứ như có tiểu yêu tinh bất cứ lúc nào cũng muốn cướp thức ăn của cô, cho nên cô ăn rất nhanh.
Là ai cũng đừng mơ động được vào đồ ăn vặt của bổn cô nương.