Nhưng Diệp Kỷ An còn chưa kịp nói thế nào với Hứa Sóc cho tốt, Minh Thù đã đổi ý, đồng ý gả cho Hứa Sóc.
Diệp Kỷ An: “…”
Hai kẻ bệnh thần kinh mang ý xấu, cứ như vậy định ra lễ kết hôn.
Tuy nói là mạt thế, nhưng cũng không thể tùy tùy tiện tiện làm, cho nên vẫn cần thời gian chuẩn bị.
“Chuyện gì náo nhiệt vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Mới vào à? Căn cứ trưởng của chúng ta gả con gái.” Người trả lời hơi khinh thường.
“Thế cục hiện tại, còn có tâm tư gả con gái?” Người nọ bất mãn.
“Anh thì biết cái gì, mọi người cả ngày sống trong lo âu, khó khăn lắm mới có việc vui như thế, mọi người có thể thả lỏng một chút.”
“À…”
Người nọ rời khỏi đoàn người, che mặt bỏ đi.
Người này chính là Ninh Nhạc lén lút vào căn cứ, cô ta là về tìm dì Ninh.
Cô ta muốn đưa dì Ninh đi.
Thừa dịp Minh Thù và Hứa Sóc không ở nhà, Ninh Nhạc đi lên lầu tìm dì Ninh.
Nhưng cô ta tìm một vòng cũng không thấy dì Ninh, phòng của dì Ninh đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ của bà ấy cũng không thấy.
Ninh Nhạc có dự cảm không tốt.
Cô ta hỏi người xung quanh, không có kết quả gì. Hỏi thăm nhiều người, cuối cùng mới biết được tin tức dì Ninh đã chết.
Ninh Nhạc không biết chân tướng, đương nhiên là nghĩ Minh Thù trở về làm ra chuyện này, không chút do dự đem khoản nợ này ghi lên đầu Minh Thù.
Loại sự tình thay người khác chịu tiếng xấu, dù Minh Thù không muốn nhận, Hài Hòa Hiệu cũng sẽ khuyên cô nhận – giá trị thù hận chính là chính nghĩa.
…
Lễ kết hôn được cử hành một tháng sau đó.
Làm căn cứ trưởng, khách được mời cũng không ít.
Hơn nữa người trong căn cứ đều biết, hôn lễ này có thể nói là náo nhiệt đến cực điểm.
Hứa Sóc với thân phận chú rể, lái xe đến nhà Diệp Kỷ An, chuẩn bị đón dâu.
Xe của hắn vừa dừng, chỉ thấy một người vội vã chạy xuống.
“Không thấy cô dâu.”
Người nọ chạy đến trước mặt Hứa Sóc: “Hứa tiên sinh, không thấy cô dâu.”
Hứa Sóc không tức giận, thậm chí có chút buồn cười.
Gần đây hắn luôn đề phòng cô, dù sao cô đồng ý quá kỳ lạ. Nhưng mấy ngày gần đây Minh Thù biểu hiện rất bình thường, không phải ăn thì cũng chính là ăn.
Căn bản không định làm gì.
Ai biết đến ngày tổ chức hôn lễ, lại không thấy cô.
Thật đúng là một nước cờ hay.
Khỉ chứ, lão tử muốn chém chết cô.
Diệp Kỷ An nhận được tin tức, nhanh chóng từ trong đám người đi ra: “Xảy ra chuyện gì? Sao không thấy Miểu Miểu?”
Người nọ run rẩy: “Sáng hôm nay, chúng tôi đến trang điểm cho Diệp tiểu thư, cô ấy nói đi vệ sinh, sau đó… Không quay về.”
Chờ đến khi bọn họ đến nhà vệ sinh xem, trong nhà vệ sinh ngay cả một bóng người cũng không có.
“Tìm khắp nơi chưa?”
“Tìm rồi, không có.”
Diệp Kỷ An nhíu mày, vì sao lúc này Miểu Miểu lại đào hôn?
Ông nhìn Hứa Sóc đang đứng một bên như bị dọa ngốc, kỳ thực tức giận đến muốn nổ tung.
“Tôi không cãi nhau với cô ấy, đã nhiều ngày tôi chưa gặp cô ấy.”
Hứa Sóc biết Diệp Kỷ An đang nghĩ gì, trực tiếp giải thích.
“Miểu Miểu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Diệp Kỷ An lo lắng.
“Cô ấy đào hôn.”
Hứa Sóc cực kỳ khẳng định: “Muốn làm tôi khó chịu.”
Người khác không xảy ra chuyện đã cám ơn trời đất, ai dám làm gì cô?
Muốn lão tử tức giận.
Lão tử sẽ không.
Chút kỹ xảo, lão tử không thèm trúng kế.
Không tức giận.
Không tức giận.
[Cửu thiếu, đừng lấy dao]Nói không tức giận cơ mà? Ngươi buông dao đi rồi nói.
Diệp Miểu ở đâu?
Hứa Sóc nghiến răng nghiến lợi hỏi hệ thống.
[Cửu thiếu, cái này… Ta cũng không biết.]Sao ngươi lại không biết? Không phải ngươi được xưng là hệ thống siêu cấp toàn vũ trụ không gì không biết, không gì không làm được sao?
[Cái này… Nhiệm vụ này không giống với nhiệm vụ trước, ta không có cách định vị mục tiêu nhiệm vụ. Cửu thiếu, cố lên.]Hệ thống yếu ớt nói, trực tiếp tắt liên lạc với Hứa Sóc.
Hứa Sóc: “…”
Tốt lắm, hiện tại ngay cả hệ thống cũng dám đối nghịch với lão tử.
Một đám phản bội.
Hứa Sóc che mặt, yên tĩnh đè xuống tức giận muốn chém người.
Một lát sau ngẩng đầu: “Diệp tiên sinh, nếu Diệp Miểu đào hôn, vậy dời hôn lễ lại, tôi sẽ đợi.”
Muốn đào hôn ư, đừng có mơ.
Diệp Kỷ An còn tưởng rằng Hứa Sóc muốn từ hôn, ai ngờ hắn chỉ “thân thiện” dời lại hôn lễ.
Tuổi trẻ bây giờ, ông thật sự không hiểu nổi.