…
“Phàn đội trưởng, bên này.”
Ninh Nhạc đứng ở hành lang vẫy tay với Phàn đội trưởng, cô ta nhanh chóng giải quyết zombie đang lượn lờ bên kia.
Phàn đội trưởng bất chấp Ninh Nhạc đến nơi này bằng cách nào, mang theo chút may mắn còn sót lại đi xuống dưới phía Ninh Nhạc.
Phía sau Ninh Nhạc là một cánh cửa, Phàn đội trưởng để đám học sinh đi vào trước, nhanh chóng xoay người tiếp ứng người phía sau:
“Anh em, nhanh lên…”
“Tôi bị cắn, anh…”
Người kia còn chưa lên tiếng đã bị một con zombie đánh gục, sau đó vô số zombie bao phủ lên thân thể người đó.
Trong mắt Phàn đội trưởng lóe lên ý hận, nhanh chóng lui vào bên trong đóng cửa.
Zombie bên ngoài chạy đến, không ngừng tông vào cửa, cửa cũng không chắc chắn, trong tình cảnh zombie nhào lên, lung lay sắp đổ.
“Chạy đi từ chỗ này.”
Ninh Nhạc đập bể một cửa sổ.
Mọi người nhanh chóng nhảy ra ngoài cửa sổ, từ hành lang này chạy đi. Không biết bọn họ chạy bao lâu, đêm tối bao trùm dường như thời gian đều ngưng đọng.
Bọn họ chỉ biết là phải chạy.
Không chạy sẽ mất mạng.
Xung quanh dần dần yên tĩnh, không có âm thanh gầm nhẹ hay tiếng bước đi của zombie.
“Được rồi, chắc là đã cắt đuôi bọn chúng rồi.”
Ninh Nhạc dừng lại trước, cô ta nhanh chóng quan sát bốn phía sắp xếp đâu ra đó, nói:
“Mọi người tìm chỗ có thể nghỉ ngơi đi, tôi đi kiểm tra xung quanh xem có zombie không.”
Có lẽ là do Ninh Nhạc đã cứu bọn họ nên tất cả mọi người đều không ý kiến gì, cứ theo lời Ninh Nhạc nói mà hành động.
“Chuyện này, cô đi cùng tôi nhé.”
Đột nhiên, Ninh Nhạc nhắc tới Minh Thù.
Minh Thù dựa vào tường, so với mọi người đang thở hổn hển cô có vẻ quá mức bình tĩnh, ngay cả hô hấp cũng không thay đổi gì.
Đột nhiên bị nhắc tới, Minh Thù mỉm cười:
“Không đi.”
Ninh Nhạc: “…”
Ninh Nhạc có hơi xấu hổ nhất thời không biết nên nói gì mới phải.
Phàn đội trưởng muốn nói gì đó, nhưng nghĩ đến thân phận của cô nên đành ngậm miệng.
“Tôi đi cùng cô.”
Đội trưởng của đội kia xung phong phá tan không khí xấu hổ quái dị này:
“Phàn đội trưởng, anh dẫn mọi người tìm nơi an toàn trước đi.”
Ninh Nhạc gật đầu.
Hai người nhanh chóng rời đi. Phàn đội trưởng đưa những người còn lại, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi. Cuối cùng, họ lựa chọn một phòng học vì phòng này xung quanh không có cửa sổ, sẽ không dễ dàng xuất hiện zombie. Trước sau lại có hai cánh cửa, gặp nguy hiểm có thể chạy trốn.
Có lẽ vì xác nhận đã an toàn, tất cả mọi người đều xụi lơ trên mặt đất.
“Người gì mà rõ ràng là có năng lực nhưng lại không góp sức.”
Nữ sinh trong nhóm may mắn sống sót đột nhiên nói thầm.
“Bớt nói đi.”
Nam sinh bên cạnh nhắc nhở.
“Có gì không thể nói chứ, khi nãy chúng ta đi xuống cô ta cũng chẳng làm gì. Cô ta lợi hại như thế mà lại chẳng chịu bỏ ra chút sức lực nào, nếu như…”
Nữ sinh đột nhiên rơi lệ: “Nếu như cô ta giúp đỡ, có khi Kỳ Kỳ cũng sẽ không bị cắn.”
Minh Thù ngồi trên bàn học, một chân gập lại, tay đặt trên đầu gối, gõ gõ.
Nghe thấy nữ sinh chỉ trích vô lý, cô không nhịn được cười khẽ:
“Tôi không giúp sức thì có liên quan gì đến các người? Tôi ăn đồ ăn nhà cô à? Hay lấy mất đồ đạc của cô? À, hay tôi là bảo vệ của cô?”
Thứ nhất cô không cùng nhóm với bọn họ, thứ hai cô cũng chẳng hứa với ai sẽ chăm sóc bọn họ. Thế thì dựa vào cái gì, mà cô phải ra tay chứ?
“Cô nói chuyện kiểu gì vậy?”
Nữ sinh vô cùng oán trách: “Cô có chút lương tâm nào không vậy? Cô cứ mở to mắt như thế, nhìn chúng ta nhiều người bị zombie truy đuổi như thế, mà không giúp chút sức nào trong khi rõ ràng là cô rất lợi hại.”
“Tôi lợi hại là chuyện của tôi, lại còn phải nộp thuế cho cô sao?”
Minh Thù cười cười: “Ngay cả lúc đất nước hòa bình, cũng chẳng thấy có ai ngang ngược như thế đâu.”
Cô yếu thì là cô có lý, còn tôi mạnh thì bắt buộc phải giúp sức?
Đây là đạo lý gì vậy?
“Thế lúc trước, không phải là cô cũng còn phải nhờ người khác bảo vệ sao?”
Nữ sinh giận đến mức, mặt đỏ đến tận mang tai, ầm ĩ:
“Bản thân có bản lĩnh mà còn muốn người khác bảo vệ, cô có biết hai chữ xấu hổ viết thế nào không vậy?”
Minh Thù giương mắt, theo ánh sáng mờ mờ quét khắp bốn phía: “Vậy xin hỏi người anh em nào đã từng giúp đỡ tôi thế?”
Không ai trả lời!
Ngay cả Phàn đội trưởng cũng không có tiếng động gì.
Vì cô gái này từ đầu tới cuối luôn nằm ngoài vòng bảo vệ của bọn họ.