Ông chú nhe răng trợn mắt xoa chân, nhìn thiếu nữ cười yếu ớt lúm đồng tiền, dùng tiếng Anh kích động nói, “A a, lại cười, thật đẹp, quá đẹp! Cô nhóc mỹ lệ Trung Quốc, để cô đi, nhìn nhiều một lát cũng tốt!”
Giang Thần Dật quay đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ xinh đẹp, đôi mắt mỹ lệ trong đêm tối giống như bảo thạch ôn nhuận, tản ra ánh sáng nhu hòa, ba quang liễm diễm, khóe môi cười doanh doanh, ngọt ngào thanh thuần. Đột nhiên, Giang Thần Dật cảm giác ngực mình bị gãi một cái, anh quay đầu lại, sau đó hung hăng trợn mắt nhìn bạn xấu một chút, “Thu hồi những ý nghĩ hèn mọn của cậu đi, đây là em họ tôi, tránh xa một chút.”
Ông chú đụng đụng vai Giang Thần Dật, cầu khẩn, “Giới thiệu đi chứ! Lần này tôi thật lòng. Cô ấy quá đẹp, vẻ đẹp cổ điển ngượng ngùng thật mê người, tôi cảm thấy tôi sắp mê chết rồi.” Cố chấp giữ chặt cánh tay bạn, “Tôi thật thích em gái ông, chưa từng hưng phấn thế này. Cô ấy vũ mị ngượng ngùng, chỉ cần tưởng tượng càng thêm thân mật, tôi đều lên…”
“Ngậm miệng, tôi không đồng ý, hết hy vọng đi!” Giang Thần Dật chém đinh chặt sắt đánh gãy ông bạn mặc sức tưởng tượng. Anh nhíu lông mày, nhìn thiếu nữ sau lưng, cô gái kia dịu dàng mềm mại, mỹ lệ thẹn thùng, nhất định phải tìm người tốt hơn, đáng giá hơn!
…
Vũ trường Thiên Đường, đạo diễn làm chủ bao toàn bộ phòng VIP.
“Nghe nói, đoàn làm phim Mỹ Nhân Quan cùng đạo diễn qua đến bên này tuyển nhân vật nữ chính!”
“Thật sao, nếu được tuyển chọn coi như nổi danh.”
“Nếu tuyển tôi thì tốt quá.”
“Nghe nói nam chính là Mặc Thanh Trần, chính là ảnh đế a, bộ phim này không lửa mới là lạ chứ.”
“Vừa rồi nghe A Vũ nói bọn họ ở trên lầu, cũng không biết Mặc ảnh đế có đó hay không a.”
Nhiễm Tái Tái an tĩnh ngồi ở trong góc, nhìn Giang Thần Dật được mọi người lôi kéo mời rượu, không tiến lên. Nghe tới Mặc Thanh Trần, cô nhanh chóng vểnh tai, chậm rãi tới gần mấy người đoàn làm phim. Cô muốn đến ngó mục tiêu Mặc Thanh Trần này, dù sao, hệ thống bình thường yêu cầu rất cao, không ngoại hình, không tài hoa sẽ không bị chọn là người chất lượng tốt.
Nghe được Mặc Thanh Trần có khả năng trên lầu, cô nhanh chóng đưa mắt nhìn cổng, phải nghĩ biện pháp đi một chút, mau xác định mục tiêu, sau đó sang bước kế tiếp, dù sao, hệ thống cho cô thời gian hoàn thành nhiệm vụ rất ngắn.
Hai giờ sau.
Phí sức tâm tư từ chỗ Giang Thần Dật say rượu một mình đi ra, lại qua trắc trở, Nhiễm Tái Tái rốt cục tìm được nơi xa hoa nghe nói là của Mặc Thanh Trần, cô đoán chừng khoảng cách, chậm rãi tới gần cửa phòng. A? Không đóng cửa… Chần chờ một chút, Nhiễm Tái Tái cẩn thận đẩy cửa ra.
Căn phòng mờ tối, loáng thoáng có thể thấy chỉ có một người đàn ông nửa ghé vào trên bàn bar, Nhiễm Tái Tái cắn môi dưới, nhìn anh ta thật lâu cũng không động một cái, cô do dự một chút, thấp thỏm chậm rãi tới gần, khi cô đến, đột nhiên hệ thống một mực yên lặng máy móc nhắc nhở, “Phía trước mười mét là mục tiêu hạ gục, mời túc chủ mau chóng!” Nhiễm Tái Tái ngạc nhiên thở dài một hơi, quay người nhìn cửa không người, nghĩ nghĩ, quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa, tiếp tục tới gần.
Người đàn ông nửa mở áo sơmi, cổ áo rõ ràng bị bạo lực giật ra, lộ ra non nửa lồng ngực rắn chắc, mặt tuấn mỹ vô song trên mặt, hẳn là uống quá nhiều, làn da nhàn nhạt đỏ ửng, tà mị làm cho lòng người loạn lạc.