Nghe đến đây Thanh Ly hơi sợ hãi trước lời của hắn. Bộ mặt này của chàng mới đích thực là Minh Vương Tiêu Dạ Thần… Con quỷ khát máu dưới thân xác của một vị thần sống ẩn mình ở Minh Giới.
Cho nên tất cả mọi thứ nàng đã trải qua đều là do Tiêu Dạ Thần đã lên kế hoạch từ trước. Ngay từ đầu hắn đã biết mọi thứ về nàng. Ha! Tốt! Giỏi lắm! Hắn đúng thật là cáo già thành tinh tu luyện vạn năm. Một người luôn tự cho mình là có đầu óc thông minh như nàng cũng bị hắn dắt mũi mà chẳng hay biết gì. Thì ra hắn vứt hết liêm sỉ cố tỏ ra đáng thương để níu chân Thanh Ly giữ nàng bên cạnh hắn.
Đồ khốn! Uổng công nàng còn vứt mặt mũi đi để an ủi hắn thế mà…
– Bẩm chủ thần đại nhân! Tôi nguyện chịu mọi hình phạt từ người.
– Quang não! Mở hình phạt thiên kiếp.
…[ Hệ thống đã tiếp nhận mệnh lệnh từ chủ thần đại nhân.]…
Rầm! Đến lúc này Thanh Ly quên cả thân mình đang đau đớn trực tiếp đá bay cánh cửa phòng ngạo nghễ bước vào. Tiêu Dạ Thần hơi bất ngờ nhưng cũng đã đoán được sẽ có ngày nàng biết chuyện chỉ là không ngờ lại sớm thế này. Thanh Ly dùng ánh mắt viên đạn nhìn Tiêu Dạ Thần như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy. Rabi nhìn thấy nàng đi vào trong đáy mắt hiện lên một tia sáng…đấng cứu thế đã đến rồi.
– Dừng mệnh lệnh ngay! Ta và chàng cần nói chuyện.
Ngay khi nàng nói xong hệ thống đã tiếp nhận nhiệm vụ trực tiếp thả vài tia sét mang theo nguồn điện cực lớn giáng lên người Rabi. Tiếng hét của nó nghe rất chói tai làm nàng phát điên lên được. Tiêu Dạ Thần vẫn tỉnh bơ như chuyện đó là đương nhiên. Thanh Ly không chờ hắn phản ứng lại liền nhào tới kéo Rabi ra khỏi vùng chịu phạt chỉ là chưa kịp với tới nàng đã bị vòng bảo hộ của hệ thống đánh văng ra.
Hắn bất động trước cảnh tượng đó nhưng cũng kịp ôm Thanh Ly lại trước khi nàng định vùng lên lần hai.
– Thanh Ly! Nàng điên à! Đó là nơi nào mà dám lao vào như thế. Không cần mạng nữa phải không?
Hắn thét lên ôm chặt lấy thân thể đang làm loạn. Thanh Ly không màng tính mạng đâm đầu vào như con thiêu thân để cứu một hệ thống mô phỏng đúng thật làm người ta bất ngờ. Quả thật hắn đã tính sai chuyện này.
– Mau thả cục bông ra… Nó không có tội.
Thanh Ly vừa nói xong liền ho một ngụm máu lên người Tiêu Dạ Thần nhưng nàng không để ý chuyện đó cứ túm chặt lấy áo ánh mắt đăm đăm buộc hắn phải mở lời.
– Mau kết thúc hình phạt.
Tiêu Dạ Thần nhàn nhạt đưa ra mệnh lệnh hệ thống tiếp nhận liền thu hồi lại hình phạt thiên kiếp. Rabi từ cục bông lông trắng mềm mại giờ thành thỏ trụi lông mặt mày đen nhẻm. Nó yếu ớt nhìn Thanh Ly bằng ánh mắt xúc động thay cho lời cảm ơn sau đó thì nhắm mắt.
– Tiêu Dạ Thần! Đồ máu lạnh! Rõ ràng cục lông nhỏ hôm qua vừa cứu chàng thế mà hôm nay chàng lại muốn giết nó… Chàng còn là con người không?…Khụ…khụ…
Nàng càng kích động thì vết thương bên trong càng rách nhiều hơn tính ra từ nãy đến giờ Thanh Ly đã thổ huyết 3 lần.
– Ta là quỷ máu lạnh! Ta không phải con người! Ly Nhi nói gì cũng đúng cả. Đừng kích động vết thương đang chảy máu rồi. Chờ bảo bối bình bình phục ta sẽ quỳ xuống cho nàng đánh mắng được không? Nhìn nàng như vậy lòng ta còn đau hơn.
Hắn ôm thân thể nhỏ bé run rẩy của Thanh Ly vào lòng nhẹ nhàng giỗ nàng. Đau quá! Cơn đau ngày một giữ giằng hơn đang cắn xé lấy da thịt nàng từng chút một. Nàng cắn răng chịu đựng khiến môi rỉ máu cũng không chịu ho he lấy lời nào. Tiêu Dạ Thần ôm Thanh Ly từ dưới sàn lên giường đặt nàng ngồi lên đùi mình. Bấy giờ hắn mới biết sắc mặt nàng tệ đến mức nào.
– Cục cưng ngoan! Đừng cắn nữa môi nàng đã chảy máu rồi. Nếu đau thì cắn vi phu cũng được đừng tự làm tổn thương mình. Mở miệng ra nào!
Hắn vuốt ve một bên gò má trắng bệch của Thanh Ly nhẹ giọng dỗ dành. Nàng đau đến mức mồ hôi đầm đìa trên trán nhưng không hề cắn hắn bởi Tiêu Dạ Thần hiện giờ có khác gì là người phàm đâu. Hắn không có tiên khí chữa lành… Sẽ rất đau nếu bị nàng cắn.