Liên Thẩm Kỳ không ngại trêu trọc anh quá nhiều, chỉ sợ trêu trọc anh quá ít:” Cẩm Lý muốn lên trên rồi sao?”
Cẩm Lý:”…” Cút!
Cẩm Lý thẹn quá hóa giận, vận sức đấm nhẹ lên ngực Liên Thẩm Kỳ một cái, nhanh chóng leo xuống, đứng dậy:” Nghiêm túc đi, nhóc còn muốn gặp đám người kia nữa không?”
Liên Thẩm Kỳ ăn vạ, ôm ngực:” Đau quá, mưu sát chồng kìa, huhu!”
Cẩm Lý đen mặt:” Ôm sai chỗ rồi, em đánh ở bên trái!”
Liên Thẩm Kỳ mặt không đổi sắc, tiếp tục ăn vạ. Cẩm Lý không biết phát làm sao, vươn tay ra muốn kéo người đứng lên:” Còn tưởng nhóc là thiếu tướng gì đó cơ mà, không có mặt mũi.”
Đáy mắt Liên Thẩm Kỳ léo lên tia nguy hiểm, y nhanh tay cầm lấy tay Cẩm Lý, kéo mạnh một cái, Cẩm Lý bị bất ngờ, mất thăng bằng ngã xuống, anh còn chưa kịp phản ứng, gáy đã bị chế trụ, môi điên cuồng bị chiếm đoạt không báo trước.
Cẩm Lý:”…”
Đệch, nhóc con khốn nạn, ăn đậu hũ của trẫm.
Liên Thẩm Kỳ hôn đến thỏa mãn. Cẩm Lý bị hôn đến bất mãn.
Tức giận!
[ Tinh! Hoàn thành xạc điện, rất vui vẻ được phục vụ chủ nhân.]Cẩm Lý:”…”
Liên Thẩm Kỳ:”…”
Chất giọng điện tử không báo trước vang lên, Liên Thẩm Kỳ bởi vì vậy mà mất tập trung, động tác dừng lại một nhịp, Cẩm Lý nhân sơ hở chống người ngồi dậy, mặt đã phiếm hồng, mắt còn ngập nước.
Chất giọng điện tử này, gợi đến cho anh rất nhiều kỷ niệm nha!
Cẩm Lý đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Liên Thẩm Kỳ vẫn còn đang nằm dưới đất, thắc mắc bật ra một cái tên:” Ái Hòa Nhất Kinh?”
Ái Hòa Nhất Kinh bởi vì liên kết với phi cơ mà tiêu hao hết năng lượng, phải tự mình dùng năng lượng mặt trời yếu ớt trong khu rừng để tự sạc, mất hơn một ngày mới có thể đầy pin, vừa mới khởi động lại, còn chưa hiểu rõ tình hình đã nghe thấy giọng nói của Cẩm Lý,… trí năng cũng biết khủng hoảng nha!
Ái Hòa Nhất Kinh lén lén quét Cẩm Lý, lặp bắp [ Ký… ký chủ?]
Cẩm Lý nhìn chằm chằm người máy, thần sắc mặc dù không hề thay đổi, nhưng đã có động tác, Cẩm Lý tiến về phía trước tóm lấy Ái Hòa Nhất Kinh.
Ái Hòa Nhất Kinh run sợ muốn tránh khỏi vuốt của Cẩm Lý, nhưng vẫn bị Cẩm Lý tóm được, hành cho một trận.
Cẩm Lý đánh người… máy, Liên Thẩm Kỳ bên kia cũng đã đứng dậy, nửa tựa vào thân cây, bàng quang quan sát hai người, thái độ như đang nhìn cô vợ nhỏ tóm lấy con gián điên cuồng hành hạ, chỉ cần cô vợ nhỏ không có việc gì, Liên Thầm Kỳ sẽ không ra tay.
Ái Hòa Nhất Kinh bị đè xuống đất, dùng ánh mắt cầu cứu đáng thương nhìn về phía Liên Thẩm Kỳ lạnh nhạt bên kia.
[ Chủ nhân, mau cứu người ta.]Liên Thẩm Kỳ tỏ vẻ nhìn không thấy, rời đi ánh mắt tùy ý để Cẩm Lý tiếp tục, thời điểm Cẩm Lý chút giận xong xuôi, toàn thân Ái Hòa Nhất Kinh đã bị phủ một lớp bụi bẩn, nhìn rất chật vật.
Liên Thẩm Kỳ thấy Cẩm Lý đứng dậy, nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Cẩm Lý, giúp Cẩm Lý đứng dậy, chỉnh lại y phục:” Xong rồi?”
Ái Hòa Nhất Kinh […] Nó là một trí năng đáng thương nhất tinh tế!
Hồng nhan bạc phận trí năng, chính là nó!!!