Có thể cân nhắc.
[ Y là mục tiêu nhiệm vụ đó, nhóc con của ký chủ mà.] Ngài đừng có mang những suy nghĩ quái gở vậy nữa, nó sẽ run sợ đấy.Chết mà không bị kéo ngược thì y không còn là mục tiêu nhiệm vụ của trẫm nữa rồi.
[…Ký chủ… cho tôi hỏi một câu được không?]Sủa đi.
[…] Hệ thống ngập ngừng [ vậy nếu cho dù mục tiêu nhiệm vụ chết cũng không bị kéo người, thì ngài sẽ không để ý đến y sao?]Tại sao trẫm phải để ý?
[…] Đột nhiên cảm thấy bao nhiêu việc làm trước đây của nó đều tựa như ném đã xuống biển, phun nước bọt lên trời.Có thể không bị kéo lại sao?
[ Không thể, ngài đừng mơ nữa, mau làm nhiệm vụ tiếp đi.] Hệ thống khóc một dòng sông.Huhu, nó đã cố gắng tạo thiết lập gia tăng tình cảm cho hai người bọn họ rồi,ký chủ dù sao cũng chơi người ta bao lần… vậy mà phủi mông liền phủi mông, một chút cũng không lưu luyến là sao?
Nó biết ký chủ sẽ rất khó để nhìn trúng người khác, nhưng nó cũng đã trải đường rộng mở để ký chủ hình thành tình cảm rồi… tiếng sét ái tình không được thì cũng phải lâu ngày sinh tình chứ!
Nó không tin.
Nghĩ cách… phải nghĩ cách… chỗ đứng của mục tiêu nhiệm vụ vẫn quá mỏng manh… phải nghĩ cách kéo dài ra.
Làm sao?
Ái Hòa Nhất Kinh chui vào góc quen thuộc, dùng hết vi xử lý có hạn của mình để thiết lập ra một thứ gì đó có ích.
Trong lúc đó, Cẩm Lý đã ổn định lại tâm tình, hướng Phương Ly Ngôn tiếp tục lấy lòng. Cẩm Lý bám quá dai, nói quá nhiều, Phương Ly Ngôn dù có tức giận đến đâu cũng không thể tiếp tục làm lơ Cẩm Lý nữa.
Trên đường đi xe trở về biệt thự, y cuối cùng cũng phải thở dài một hơi, tóm lấy cánh tay đang làm loạn trên mặt mình của Cẩm Lý:” Đừng làm loạn.”
” Thiếu gia… tha thứ cho tôi đi.”
” Ta không giận em, không có gì phải tha thứ cả.”
” Thật? Vậy sao thiếu gia không để ý tôi?”
” Haizz, lần sau không được tùy tiện chạy lung tung nữa.” Phương Ly Ngôn chịu thua, chạm chạm vào bụng Cẩm Lý:” chăm sóc nơi này cẩn thận, tiểu bảo bảo không thể chịu được khổ đâu.”
Cẩm Lý:”Thiếu gia nói gì vậy chứ?”
Cái mọe gì tiểu bảo bảo?
Phương Ly Ngôn xoa nhẹ bụng Cẩm Lý:” Ta không muốn giam cẩm em, nhưng em lại thích chạy lung tung như vậy, chỉ có thể cố gắng dùng tiểu bảo bảo trói em lại.”
Cẩm Lý:” Thiếu gia đừng nói bậy nữa, tôi đường đường là một đại nam nhân, tiểu bảo bảo gì chứ!”
.Vẫn là dùng dây xích trói trẫm lại nhanh hơn đó!
À không không… ngươi trói trẫm lại làm gì! Có tin trẫm đánh sập biệt thự nát nhà ngươi không?
Phương Ly Ngôn không đáp, chỉ nhìn anh chằm chằm, bàn tay đang đặt trên bụng Cẩm Lý, cũng tăng thêm lực đạo.
Không có gì là không thể.
—-
” Thiếu gia, tôi đã chuẩn bị xong.”
” Ừ.” Phương Ly Ngôn bí hiểm gật đầu, bóng đen to lớn đổ dài dưới sàn nhà, phủ lên chúng một âm mưu đầy mật ngọt.