” Cho một xe tới biệt thự xx.”
“…”
” Càng nhanh càng tốt.”
“….”
” Đỗ ở cách biệt thự 1km, không cần tới tận cửa đâu.”
“…”
” Được.”
Cẩm Lý cúp điện thoại, nhìn qua ô cửa nhỏ cuối hành lang, quan sát tình hình bên ngoài liền nhanh chóng đưa ra quyết định trèo tường xuống.
Sau bao nhiêu thời gian bỏ bê nghề trèo tường, Cẩm Lý lại quay trở lại, tình yêu với nghề bền chặt như keo sơn.
Một đường tránh khỏi tầm quan sát của cả camera chạy bằng điện lẫn camera chạy bằng cơm, Cẩm Lý trèo tường chạy ra ngoài, ở nơi đã hẹn trước, trèo lên xe rời đi.
Hầy, con đường leo lên đỉnh cao nhân sinh thật khó khăn quá đi.
—
Vừa phải làm việc đại sự, vừa phải tính toán thời gian trở về sao cho trước khi Phương Ly Ngôn có mặt ở nhà, thời điểm Cẩm Lý thở dốc leo lên lại hành lang tầng hai, cũng là lúc Phương Ly Ngôn bước vào cửa lớn.
Cẩm Lý ổn định lại hơi thở, chạy ra cầu thang, từ trên cầu thang nhìn xuống Phương Ly Ngôn:” Anh về rồi a!”
Phương Ly Ngôn cũng vừa hỏi tin tức của Cẩm Lý từ đám người hầu, được biết anh đã ở trên lầu hai cả buổi chiều, cho nên đang định đi lên xem anh thế nào, không ngờ, Cẩm Lý đã lên tiếng trước. Phương Ly Ngôn nhìn anh, dịu dàng mỉm cười:” Ừ.”
Cẩm Lý chậm rãi bước xuống dưới lầu, đứng trước mặt y, chậm rãi giúp y tháo cà vạt xuống:” Ăn cơm không?”
” Được.”
Phương Ly Ngôn dịu dàng nhìn Cẩm Lý, khóe miệng cong cong.
Không ngờ, cảm giác có người ở nhà đợi mình, lại hạnh phúc đến như thế!
Y chắc chắn, cảm giác này không phải do có người ở nhà chờ y đem đến mà là do người chờ y ở nhà chính là anh.
Cẩm Lý vừa về nhà, đương nhiên không kịp dặn đám người hầu mới vụ làm khoai rán, anh chỉ có thể thở dài ngồi bên mâm cơm không có khoai, ngậm đắng nuốt cay nói chuyện với Phương Ly Ngôn cho xong bữa.
” Cẩm Lý.”
” Hửm.”
Cẩm Lý mặt không đổi sắc gắp một miếng cơm bỏ vào miệng, lăn lộn ở ngoài cả ngày, đói muốn chết, dù không có khoai rán thì vẫn phải ăn cho đầy bụng. Có thực mới vực được đạo, không biết phiền phức của nhóc nhà mình lúc nào tìm tới, cho nên Cẩm Lý luôn phải ở trong tâm thế sẵn sàng đối diện với mọi thứ.
Phương Ly Ngôn trầm mặc bên bàn ăn, cân nhắc đắn đo, mới dám nói ra:” … cái…đó… Em có thể gả cho anh không?”
Phương Ly Ngôn lo lắng nhìn Cẩm Lý.
Cẩm Lý:”…”
Đám người hầu bên cạnh:”…”
Thiếu gia vừa nói gì? Gió lớn quá, bọn họ không nghe rõ.
Khụ khụ, mặc dù đã ở bên cạnh nhóc qua rất nhiều thế giới, nhưng hình như đây là lần đầu tiên anh được y cầu hôn. Nhiệm vụ trước thì tỏ tình, nhiệm vụ này, chưa gặp nổi 1 tháng đã cầu hôn.
Trẫm cảm thấy tiến triển có chút nhanh. Trẫm cần thời gian thích ứng.
Phương Ly Ngôn không thấy anh đáp lại mà chỉ dùng ánh mắt to tròn hoài nghi nhìn mình, y thất vọng, lo lắng tràn đầy trong lòng.
Em ấy không đồng ý!
Là do mình chưa đủ trân thành sao? Chưa đủ tốt sao?