Nếu cô nhớ không lầm sau nhật thực, Chính Hào cũng đã có thêm cho mình dị năng ánh sáng, dị năng có khả năng bảo vệ và chữa lành không chỉ cho người có được dị năng đó mà cả người khác cũng có thể được bảo vệ cùng như chữa thương, nếu được người có dị năng ấy chỉ định.
Dị năng thời gian thì có khả năng như một tiên tri, có thể thấy được tương lai lẫn quá khứ, điều khiển thời gian nhanh chậm tùy ý.
Dị năng không gian thì sẽ được nhận một không gian lưu trữ khoảng 1000m2, nhưng không thể chứa được một vật sống nào kể cả con người, bù lại dị năng này lại có thể dịch chuyển từ không gian này sang không gian khác.
Bốn dị năng này điều rất mạnh nên vì vậy nó đồi hỏi rất nhiều sức mạnh tinh thần từ dị năng giả, nếu người dị năng giả không biết điều chỉnh sức mạnh tinh thần vào dị năng đúng cách, thì họ sẽ nhận lấy hậu quả rất nghiêm trọng, nhẹ thì hôn mê nặng thì chết ngay lập tức.
Đừng hiểu làm sức mạnh tinh thần này với dị năng tinh thần lực.Một cái chỉ đơn giản là tinh thần cường mạnh không hề có tính công kích nào, còn dị năng tinh thần lực lại khác, nó có thể tấn công vào tinh thần của người khác,nếu người có tinh thần yếu sẽ dễ bị người có dị năng tinh thần lực tấn công hoặc bị sai khiến làm theo ý họ.
Giống như cách Bạch Nguyệt đã dùng tinh thần lực để tấn công Nguyệt Nga vậy, sức mạnh tinh thần của cô ta quá yếu.
Hạ Viêm thấy cô vẫn luôn trầm tư nhìn mình đành lên tiếng:”Chị, dị năng của ta có vấn đề gì sao?”
“Không có vấn đề gì, chỉ là lần sau đừng tùy tiện làm hành động như hôm nay rõ chưa?” Bạch Nguyệt thu hồi đống suy nghĩ trong đầu, nhàn nhạt đáp.
“Tại sao vậy?”
Bạch Nguyệt không thể nói hắn sẽ lộ thân phận là thây ma của mình ra được, cô đành nói ý khác:”Nếu đang chiến đấu,ngươi lại rơi vào trạng thái bất động như vừa nãy, chẳng phải rất nguy hiểm sao.”
Hạ Viêm nghe lời gật đầu, sau đó hai người lại bắt đầu ăn bữa tối, hôm nay Hạ Viêm trổ tài làm bếp, Bạch Nguyệt cũng không ngăn cản hắn.
Mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, trên bàn ăn của hai người đã đầy đủ 5 món, gồm 1 canh, 2 xào, và 3 món mặn.
Bạch Nguyệt sớm đã đói bụng liền gấp nhanh một món ăn thử, hai mắt cô phát sáng lên, khen Hạ Viêm:”Không ngờ nhóc lại nấu ăn ngon như vậy, sau này giao nhóc nấu ăn đi nhé.”
“Được…” Hạ Viêm vui vẻ gật đầu, nhìn Bạch Nguyệt ăn ngon lành đồ ăn mình nấu, hắn cảm thấy hạnh phúc không thể tả.
Bạch Nguyệt ngay lúc này, cô chính là cảm thấy mình nhận lời mang hắn theo là đúng đắn đến nhường nào.
Ăn no nên một vấn đề nan giải lại sảy ra, căn phòng này chỉ có một chiếc giường, Hạ Viêm nói gì cũng đã 17 tuổi.
Bạch Nguyệt nhanh chóng đi tìm quản lý xin thêm một cái giường, vì Hạ Viêm cũng là dị năng giả nên quản lý liền đồng ý cấp cho cô.
Hạ Viêm nhìn chiếc giường khác được đặt vào, thì có hơi thất vọng.
Bạch Nguyệt ăn no nê sau khi tắm rửa xong liền chìm vào giấc ngủ, chỉ có Hạ Viêm dọn dẹp chén bát sau đó mới tắm rửa, đến khi bước ra khỏi phòng tắm hắn đã thấy Bạch Nguyệt ngủ say rồi.
Hạ Viêm hắn ngồi lên giường của bản thân, lại nhìn sang Bạch Nguyệt, nhìn một lúc hắn lại nhìn bản thân, đâu đó cho hắn cảm giác hắn có điểm không đúng.
Hắn không hề buồn ngủ, mỗi khi gặp được một dị năng giả ngoài Bạch Nguyệt ra, trong người hắn lại như có gì đó thôi thúc phải chiếm lấy dị năng giả đó, giống như hắn bị bỏ đói lâu ngày gặp được thức ăn tươi ngon vậy.
Dị năng giả càng có thực lực thì hắn càng muốn trở nên điên cuồng, giống như hôm nay hắn đã không kiềm chế được khát vọng đó khi thấy tên dị năng hệ lôi đáng ghét kia, dám nói rằng sẽ phá hủy phòng của hắn và cô.Không thể tha thứ, hắn đã không đè nén khát vọng xé xác hắn ta, và chuyện gì xảy ra cũng đã xảy ra.
May mắn ở cạnh Bạch Nguyệt hắn không hề có khát vọng đó, nếu không hắn thà xé xác chính mình cũng không muốn làm hại cô.