Bạch Nguyệt chưa kịp xoay người đã bị Hạ Viêm ôm lấy, đáng thương hề hề nhìn cô:”Chị cho ta theo với.”
Mèo con cũng hoảng sợ không thôi, với cái tốc độ đó nếu hắn muốn giết Bạch Nguyệt là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bạch Nguyệt cũng không thể nghĩ một người vừa mới tỉnh lại, cho dù là thây ma hay người dị năng thì cũng chẳng nhanh được như hắn.
Lần sau cô phải cảnh giác hơn mới được, lúc này cô chỉ muốn gỡ cái tên nhóc đang bám dính trên người mình ra, nhưng hắn như keo dính chuột vậy không thể nào gỡ ra được.
“Buông ta ra, ngươi có tin ta đem tay chân ngươi chặt đứt luôn hay không?”
“Chị không đồng ý cho ta đi theo, ta sẽ không buông ra đâu.”
Hạ Viêm dương gương mặt đáng thương nhìn cô, Bạch Nguyệt hơi nhìn hắn, dù sao hắn cũng là thây ma, cũng không sợ hắn vướng tay vướng chân cô.
“Được, ngươi đi theo ta, còn bây giờ thì buông ra nhanh.”
Nghe được đáp án mình muốn, Hạ Viêm mới chịu buông cô ra, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay cô.
Bạch Nguyệt hơi suy nghĩ lại nói:”Tạm thời cho ngươi đi cùng ta, nếu gặp được người thân còn sống thì hãy trở lại bên cạnh họ đi.”
“Ta mới không cần, chính họ bỏ rơi ta lại mà”
Hạ Viêm vốn đã tỉnh lại nhưng đến lúc hắn đi kiếm người nhà chẳng ai ở đó cả, trong lúc hắn đi tìm vô tình bị những người chạy loạn đụng trúng mà ngất đi, đến lúc tỉnh lại lần nữa đã thấy Bạch Nguyệt đang đứng nhìn hắn.
“Có thể không phải thì sao, ngươi vẫn nên gặp họ hỏi cho rõ,nếu họ thật sự không cần ngươi vậy ta sẽ đem ngươi theo.”
“Được…” Hạ Viêm vui vẻ gật đầu.
Bạch Nguyệt đem Hạ Viêm ra bên ngoài, từ lúc xuất hiện Hạ Viêm bên người, thây ma hầu như điều không dám lại gần hai người các cô.
Làm cô như có cảm giác đang đi giữa đồng hoang không người vậy, đôi lúc cô cũng nghĩ có phải Hạ Viêm là thây ma vương hay không, nhưng sau đó ý nghĩa đó của cô liền dập tắt, chỉ mới hơn hai tuần không thể nào có chuyện đó được, chỉ là cô nghĩ nhiều thôi.
Không biết đi bao lâu, Bạch Nguyệt bị một nhóm người chặn lại, trong đó có cả dị năng giả.
“Cô gái có muốn đi cùng chúng ta ra ngoài không?”
“Không cần.” Bạch Nguyệt lạnh lùng từ chối thẳng, nhìn đám người bình thường còn đông hơn người có dị năng kia, cô đâu có rãnh đi xả thân bảo vệ họ.
“Anh Chí Thanh, kệ cô ta đi, lúc này chúng ta nên rời đi tới khu C, người đi theo chúng ta đã rất đông rồi.”
Người được gọi là Chí Thanh tức giận nhìn cô gái đó nói:” Tiểu Hi, nếu đã cứu người thì phải cứu cho hết, thà không gặp được sống nếu đã gặp phải đem họ rời đi cùng.”
“Anh cứ như vậy chúng ta sẽ chết ở đây mà thôi.” Tiểu Hi trong miệng Chí Thanh uất ức lên tiếng.
Cô ta nhìn hết lại đội ngũ của mình đến tận bốn mươi mấy con người, nhưng chỉ có khoảng 7 người là có dị năng.
7 người bọn họ đã sắp không trụ nổi nữa rồi, mà Chí Thanh hắn vẫn cứ tiếp tục thêm người vào đội ngũ, dị năng giả không thấy thêm một ai chỉ toàn là người bình thường.
“Tiểu Hi, em không thể như vậy…”
“Cô ấy nói đúng đấy, nếu như ngươi vẫn cố chấp cứu người thì chỉ làm khổ đồng đội của mình mà thôi, tự lượng sức mình đi, ta thấy đồng đội của ngươi đang dần kiệt quệ rồi đấy, đứng để bị chết trong miệng thây ma đó nha.” Bạch Nguyệt tốt bụng khuyên nhủ hắn.
“Cô không muốn đi cùng thì thôi cần gì phải nói như thế?” Chí Thanh tức giận nhìn cô.
Bạch Nguyệt lười đo có với những kẻ như hắn liền định xoay người rời đi, thì Tiểu Hi liền lên tiếng:” Có thể cho tôi theo cùng không, tôi có dị năng kim, đảm bảo không làm vướng tay chân cô, chỉ cần cô có thể cho tôi đi tới khu C là được.”
“Tiểu Hi, em đây là…”
“Em quá mệt mỏi rồi, anh cứ ở lại làm người tốt của anh đi.”
Tiểu Hi thất vọng nói với Chí Thanh, lại nhìn sang Bạch Nguyệt chờ đợi, Bạch Nguyệt hơi nhìn cô gái trước mắt, cười một chút liền gật đầu rời đi, Tiểu Hi thấy thế liền đuổi theo phía sau.
Chí Thanh tức giận, liền xoay người không muốn nhìn nữa, theo con đường khác đi tới khu C.