Bạch Nguyệt nhìn hướng xe đang chạy, cô cũng không cố chấp đòi xuống nữa, chuyên tâm đưa mắt nhìn cửa sổ.
Cố Trạch Dương cũng không cùng cô nói chuyện, nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Nguyệt thì vừa ngắm cảnh vừa âm thầm nói chuyện với mèo con.
” Mai chắc phải tìm kiếm ở nơi khác thôi, A miêu ngươi có thể gợi ý không?”
” Túc chủ cần tìm đâu xa, không phải người đó đang ngồi cạnh cô sao?” A Miêu phấn khích trả lời cô.
Bạch Nguyệt cau mày nhìn hình ảnh phán chiếu của Cố Trạch Dương trên kính:” Ta không thích cảm giác quen một người có quá nhiều bí mật trong người, đơn giản ta không có cảm giác an toàn khi ở bên hắn”
” Túc chủ, vậy nhiệm vụ này của cô khó mà qua rồi, ngoài Cố Trạch Dương ra, ta không thấy ai có thể xứng với cô”
” Ngươi đang nói gì vậy? Ta đây là hoàn thành nhiệm vụ, nguyên chủ chỉ cần có tình yêu toàn vẹn, xứng là với nguyên chủ, ta thì đâu cần” Bạch Nguyệt không hiểu trong đầu kẻ lập trình ra cái hệ thống ngốc nghếch này nghĩ gì, hắn không thấy thất vọng khi đã tạo ra nó à.
Suốt chặng được cô lẫn hắn chỉ im lặng, tới nhà cô chỉ khẽ cảm ơn rồi rời đi, Cố Trạch Dương cũng không nói gì liền cho tài xế rời đi.
Cô cứ nghĩ về nhà sẽ được trực tiếp leo lên giường nằm, nhưng cô đâu ngờ âm hồn bất tán kia lại ở nhà cô, còn ngồi trong phòng khách.
Cô chẳng muốn nói chuyện với hắn, Cố Hàn cất giọng mỉa mai:” Thì ra cô quen được chú tôi nên liền hủy bỏ hôn ước, cô chỉ được như vậy”
” Đương nhiên rồi, mau gọi ta là thím dần cho quen, cháu trai à” Bạch Nguyệt cũng chỉ cợt nhã đáp lại hắn, ai muốn làm thím hắn,cô cũng không có bổn phận giải thích cho hắn, cô không thèm nhìn hắn lấy một cái liền đi lên phòng.
Cố Hàn đen mặt nhìn hướng cô rời đi, Hạ Vi vui vẻ sau khi thay đồ nhìn thấy Bạch Nguyệt vừa bước phòng, cô ta cũng không mấy để ý liền chạy thật nhanh tới phòng khách với Cố Hàn.
” Anh Hàn, sao lâu như vậy anh mới tới thăm em, anh sao vây?” Hạ Vi đang vui mừng khi gặp được Cố Hàn, nhưng khi nhìn tới nét mặt không vui của hắn, cô có chút lo lắng hỏi.
” Em không biết chị gái thân yêu của em đang quen chú anh à”
” Chú anh, từ khi nào?” Hạ Vi kinh ngạc, cô biết nhà Cố hàn có một người chú út, nhưng cô còn chưa bao giờ gặp được thì Bạch Nguyệt gặp lúc nào.
” Nếu anh biết sớm anh đã cản chú ấy, sao lại đi quen người như cô ta, cô ta chắc chắn chỉ muốn lợi dụng chú của anh”
” Anh Hàn đừng tức giận, em sẽ thử khuyên chị ấy”
” Tiểu Vi, anh biết tính cô ta, cô ta sẽ không nghe em khuyên đâu, có khi em sẽ bị cô ta làm bị thương nữa, chuyện đó cứ để anh” Cố Hàn híp mắt nói, Hạ Vi trong lòng thầm trách Bạch Nguyệt quá phận, còn chính chủ Bạch Nguyệt thì lại trong chăn ấm nệm êm ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau, sau khi tan học, cô lên tiếp tục đi tìm kiếm tình yêu, vì sao cô không tìm trong trường, thì đương nhiên với cái danh tiếng của cô ai dám làm quen với cô.
Mà nói tới chuyện học hành hai ngày nữa sẽ là thi giữa kỳ, cô phải cứu vớt số điểm của nguyên chủ, cô cũng chuẩn bị tinh thần cho những vấn đề sau đó nên bây giờ cô rất thoải mái.p