Minh Nguyệt Vô Song hướng trước mặt đi đến, đi đến phía trước đàn tranh, nàng cũng không hề ngồi xuống, chỉ là duỗi ra một ngón tay ngọc, tại trên dây đàn tranh nhẹ nhàng mà bắn ra một chút.
Tranh
Một tiếng Thanh Việt thanh âm tựa như thanh tuyền chảy xuôi truyền khắp cả tòa Thiên Điện, dư âm lượn lờ không dứt.
Trong chớp mắt, tất cả mọi người phảng phất đưa thân vào Tiên cảnh, thanh âm không linh khiến cho mọi người không khỏi vui vẻ thoải mái, trên mặt tất cả đều toát ra vẻ si mê. Coi như là Viêm Dương cùng Long Thiên Minh, không bị tiếng ảnh hưởng đàn quá nhiều nhưng tâm tình cũng không khỏi trở nên bình hòa xuống.
Minh Nguyệt Vô Song cũng không có để ý đến tâm tình của mọi người mà liếc mắt nhìn Đường Long, nàng kinh ngạc phát hiện ra Đường Long hai mắt thanh tịnh không có chút nào là chịu ảnh hưởng từ tiếng đàn của mình, nàng đang tính đàn tiếp thì thấy được khóe miệng Đường Long co giật, nàng ban đầu không hiểu là có ý gì nhưng sau một khắc trong đầu nàng một mảng thanh minh mà nàng đối với Đại đạo lý giải có chút buông lỏng.
Minh Nguyệt Vô Song đôi mắt rung động nhìn chăm chú Đường Long, ngón tay ngọc của nàng ở trên đàn tranh không tự chủ gảy dây đàn theo khóe miệng của Đường Long. Viêm Dương cùng Long Thiên Minh kỳ quái nhìn Minh Nguyệt Vô Song sau một lúc cả hai kinh hãi nhìn Minh Nguyệt Vô Song.
Hai người kinh hãi là vì Minh Nguyệt Vô Song rơi vào một cảnh giới huyền diệu đang nhất cử đột phá Đại đạo, nếu nàng thành công thì nàng đối với Đại đạo lý giải là ngang bằng với Viêm Dương và hơn Long Thiên Minh.
Trong lòng Long Thiên Minh không cam lòng khi Minh Nguyệt Vô Song đột phá nhưng hắn muốn phá hoại Minh Nguyệt Vô Song là không thể vì trong Thiên Điện người có thể tác động chỉ có hắn và Viêm Dương đủ sức làm được mà Viêm Dương ở rất gần Minh Nguyệt Vô Song nên hơi có dị động sẽ bị Viêm Dương phát giác ra.
Minh Nguyệt Vô Song cảm ngộ một chút cũng là đối với Đại đạo có lý giải mới cũng đồng nghĩa với việc nàng đối với Đại đạo lý giải là ngang hàng với Viêm Dương.
– Không nghĩ tới Minh Nguyệt sư tỷ tu thành Thiên Lũ Tường Hòa, tiếng đàn này quả nhiên phi phàm, Long Thiên Minh cam bái hạ phong.(Long Thiên Minh)
– Đây đúng là Thiên Lũ Tường Hòa, Long Thiên Minh sư đệ hảo nhãn lực, ta khảy đàn đã xong, mời vị kế tiếp đi.(Minh Nguyệt Vô Song)
Minh Nguyệt Vô Song lại lơ đễnh, cười một tiếng, nàng sở dĩ bắn ra một tiếng Thiên Lũ Tường Hòa, là muốn dẹp loạn ý tranh đấu trong lòng mọi người, ý tứ không nên tranh cao thấp. Nàng là không muốn tiếp lộ cho Long Thiên Minh biết mình có thể đột phá là được người chỉ điểm.
Long Thiên Minh họa tranh, lấy thế đè người, tiếng đàn mà Minh Nguyệt Vô Song tựa như tiên âm, khiến cho bọn hắn đối đạo hữu một lần khắc sâu hơn cảm ngộ.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình Viêm Dương, chỉ thấy Viêm Dương lạnh nhạt hướng trước mặt đi đến. Ánh mắt của mọi người tất cả đều rơi vào thân mình Viêm Dương, trong lòng bọn họ suy đoán không biết Viêm Dương đến tột cùng bên trong Cầm Kỳ Thư Họa sẽ thể hiện phần nào đây.
– Đã có người muốn ta bày ra Kỳ nghệ nhưng Minh Nguyệt sư tỷ không đồng ý cùng ta luận bàn trong lòng có tiếc nuối.(Viêm Dương)
Viêm Dương đi tới trên bàn cờ khi cầm lên quân cờ tuy là đứng yên một chỗ nhưng lại giống như là đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều không cảm ứng được sự hiện hữu của hắn.
– Thú vị đấy, thân hòa Đại đạo.
Phía dưới bàn cờ lại trở nên vô cùng to lớn, phảng phất như trở thành một thế giới.
Núi non sông ngòi, phảng phất tất cả đều bị dung nạp vào bên trong bàn cờ. Chỉ khác là bên trong, tựa hồ không có bất kỳ tia sinh cơ nào cả, Lúc này Viêm Dương chậm rãi giơ quân cờ lên sau đó hạ xuống. Ngay tại nháy mắt lúc quân cờ hạ xuống, bỗng nhiên bên trong núi non sông ngòi, dựng dục ra vô số sinh cơ, hoa cỏ cây cối. Lực lượng này tác động tới trái tim tất cả mọi người.
Tiểu thế giới trở nên biến hóa khiến cho mọi người đều cảm thấy vô cùng rung động, giờ này khắc này chính bọn hắn phảng phất như chính mình là trong số những hoa cỏ cây cối đó, cảm thụ được sinh cơ dạt dào trong thiên địa.
Một nước cờ này của Viêm Dương, ẩn chứa vô cùng đạo niệm.
– Nếu không ai thi đấu, ta liền kết thúc.(Viêm Dương)
Đường Long có chút giật mình khi mà Viêm Dương lĩnh ngộ Đại đạo vô cùng thâm sâu, Long Thiên Minh lĩnh hội chỉ có thể coi là bá đạo mà Viêm Dương lĩnh ngộ lại là chân chánh vương đạo. Khó trách về sau Viêm Dương có thể khiến cho Hỏa Thần Tông trở nên cường thịnh như thế.
Tại Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh ba người thì Viêm Dương rõ ràng cao hơn một tầng.
– Đa tạ ba vị sư huynh sư tỷ để cho chúng ta mở rộng tầm mắt, ta nghĩ lúc này đây tỷ thí, thắng bại không còn trọng yếu nữa rồi, quan trọng là ba vị sư huynh sư tỷ để cho chúng ta tại trên đạo niệm đã có lĩnh ngộ hoàn toàn mới. Hôm nay bù đắp cho chúng ta mấy tháng khổ tu, thật sự là chuyến đi này không tệ.(Cầm Duyệt)
Cầm Duyệt nói ra làm đệ tử tam Đại Thần tông đều cảm thấy quả thực thắng bại đã không trọng yếu. Lúc này đây bọn hắn quả nhiên đã mở rộng tầm mắt, bọn hắn đến giờ vẫn còn đắm chìm trong ba loại ý cảnh kia.
– Nếu còn có những vị sư huynh đệ hoặc sư tỷ muội nào muốn đi lên biểu hiện, cứ việc tự nhiên bước lên.(Cầm Duyệt)
Đám người ngồi trong Thiên Điện không có ai đứng lên vì Long Thiên Minh, Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song đã biểu diễn ra mình đối với Đại đạo lĩnh ngộ vô cùng cao, nếu có ai bây giờ đi lên chẳng khác nào là múa rìu qua mắt thợ, chỉ là bêu xấu bản thân mình mà thôi. Tuy nhiên, có một người ngoại lệ đó là Đường Long, cậu lại đứng lên hướng khoảng trống bước đi, khi thấy giờ phút này có người đứng ra thì đám người hướng ánh mắt nhìn tới và nhận ra người bước đi lên là Đường Long, người trước đây từng biểu diễn qua đối với Cầm đạo.
– Đợi lát nữa nhìn cho thật kỹ, dụng tâm nhìn, cảm thụ ý cảnh trong đó, đối với tu luyện của ngươi tuyệt đối là có trợ giúp rất lớn.
– Ồ.(Cố Bối)
Long Vũ Âm cũng là nghi hoặc nhìn thoáng qua Đường Long, từ sau khi bị Đường Long giáo huấn, nàng cảm giác được Nhiếp Ly tại tu vi võ đạo sâu không lường được, nhưng mà nàng vẫn như cũ không cho rằng Nhiếp Ly có thể vượt qua ba người Viêm Dương. Thế nhưng nàng vừa mới kiến thức thực lực kinh người của ba người Viêm Dương, tại tạo nghệ trên đạo niệm đạt đến trình độ cực kỳ cao thâm. Long Vũ Âm trong nội tâm sinh ra tò mò mãnh liệt.
Long Vũ Âm nghe được cuộc nói chuyện giữa Đường Long và Cố Bối cũng là nghiêm túc lên, nàng là đối với bất kì thứ gì Đường Long đưa ra đều rất hứng thú cùng tham học. Nếu Cố Bối có thể lĩnh ngộ vì cái gì nàng không thể lĩnh ngộ.
Trong thiên điện ánh mắt của những người khác toàn bộ đều rơi vào trên người của Đường Long. Kể cả ba người Viêm Dương cũng đang quan sát Đường Long. Long Thiên Minh, Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song là không quên được Đường Long trước đó đàn tranh tình cảnh. Minh Nguyệt Vô Song là ánh mắt chăm chú nhìn Đường Long, trước đó nàng căn bản không có để ý tới Đường Long khi đàn tranh cho đến khi cậu biểu diễn ra đàn trang bắn kình khí cùng với ban nãy trợ giúp nàng đột phá.
Minh Nguyệt Vô Song khoảng cách gần quan sát Đường Long thì nàng nhịn không được trong lòng rung lên, vì Đường Long ngồi xa nên nàng không có nhìn kỹ nhưng ở khoảng cách gần mới thấy được dung nhan của Đường Long.
– Vị sư này trước đó đã biểu diễn cho mọi người xem, nếu như hắn nguyện ý thể hiện tiếp quỷ thật là dũng khí đáng khen.(Cầm Duyệt)
– Không cần phải nói nhiều như vậy.
– Lúc trước có người viết chữ Tình nên tiểu đệ bêu xấu một phen.
Diệp Hiên nghe vậy thì lông mày nhíu lại, hắn đoán không sai, Đường Long là nhằm vào hắn.
– Một chữ của ta, đưa cho người hữu duyên.
Đường Long đưa bàn tay ra và bút lông bay lên rơi vào trong lòng bàn tay của cậu, hắn cúi đầu nhìn mặt giấy tại trong không khí viết chữ, điều kinh dị là chữ viết Đường Long viết trên không khí tự động bay tới trang giấy xác nhập vào trong mà trên thân không có nửa điểm ba động.
Thấy một màn này đám người ngồi trong Thiên Điện nghị luận sôi nổi không có cố kỵ mặt mũi Đường Long, Long Thiên Minh trong lòng cười lạnh, Viêm Dương phong kinh vân đạm ngồi tại chỗ, Minh Nguyệt Vô Song nhíu mày suy tư huyền cơ.
Phần biểu diễn này không phải là biểu diễn Thư pháp mà là lĩnh ngộ đối với đạo. Đường Long thậm chí ngay cả một điểm khí tức đều không có dẫn động, cứ như vậy tùy tùy tiện tiện mà viết một chữ, trong chữ này hoàn toàn không có khả năng chứa bất kỳ đạo niệm gì.
Mọi người nghị luận ầm ỷ, bọn họ còn cho là mình cảm ứng sai rồi, ngưng mắt hướng Đường Long nhìn lại nhưng Đường Long vẫn bình tĩnh như vậy mà đứng ở chỗ đó viết, trên người hoàn toàn cảm giác không thấy bất luận một tia đạo niệm gì, thậm chí ngay cả hơi thở ba động cũng không có.
Đường Long vẫn là bình tĩnh viết chữ mà không đối hoài đến tiếng nghị luận bên ngoài cùng tiếng khinh thường.
– Tiểu tử này đầu bị hư, vòng tỷ thí này là lĩnh ngộ với đạo niệm, tiểu tử kia cứ như vậy đi lên ghi chữ có ý tứ gì?(Mộ Dung Vũ)
– Mộ Dung Vũ, ngươi không nói gì không có ai cho rằng ngươi là kẻ câm.(Lý Hành Vân)
Lý Hành Vân cảm thấy chữ việt của Đường Long có huyền cơ nào đó, chỉ là hắn cùng với những người ngồi đây không phải kẻ hữu duyên mà Đường Long nhắc đến, kết hợp với việc ban nãy Đường Long thì thầm với Cố Bồi thì trong Thiên Điện chỉ có Cố Bối là nhìn ra hoặc Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song nhìn ra huyền cơ.
– Vị sư đệ này, chúng ta tại khâu này là so đấu là đạo niệm, muốn đem bản thân mình đối với đạo lĩnh ngộ, dung nhập vào trong thư pháp mà không phải đơn thuần là viết thư pháp.(Cầm Duyệt)
– Chữ của ta đã hoàn thành.
Cầm Duyệt hướng trên giấy nhìn lại, chỉ thấy trên giấy đã viết một chữ viết cổ vô cùng phức tạp, tuy rằng Cầm Duyệt không biết nhưng từ trên hình dáng của chữ là có thể nhìn ra được đây là một chữ Kiếm. Tuy rằng, phương diện thư pháp đúng là vô cùng tốt, thiết họa ngân câu, mạnh mẽ hữu lực nhưng lại vẻn vẹn chỉ là một chữ Kiếm bình thường cảm giác không có bất kì đạo niệm gì.
Cầm Duyệt không khỏi lắc đầu thở dài một cái, nàng nguyên bản còn tưởng rằng Đường Long có thể cho nàng kinh hỉ gì đây. Thế nhưng để thể hiện lễ độ, nàng vẫn đem chữ Kiếm Đường Long viết đưa lên sau đó hướng tất cả mọi người trưng bày ra, Cầm Duyệt cảm thấy đây quả thật là một chuyện rất khôi hài.
Dưới đài các đệ tử của Tam Đại Thần Tông hai mặt nhìn nhau, có chút bó tay rồi. Đây quả thật là chẳng qua là thư pháp thông thường mà thôi, nếu không phải bọn họ đều là một đám người cực kỳ có hàm dưỡng chỉ sợ rất nhiều người đã sớm cười lớn thành tiếng rồi.
Long Thiên Minh chứng kiến Đường Long viết chữ Kiếm không có huyền cơ gì khóe miệng có chút nhếch lên, hắn nguyên bản còn tưởng rằng đệ tử mới của Vũ Thần Tông thật sự thể hiện ra tài năng phi thường, không nghĩ tới lại là một đồ ngu. Tại loại trường hợp này, thật sự là làm cho Vũ Thần Tông mất mặt lẫn xấu hổ. Hắn nhìn thoáng qua xong, liền chẳng muốn nhìn lại.
– Đường Long sư đệ thật là hiểu sai ý rồi! Ta thừa nhận thư pháp của ta xác thực không bằng Đường Long sư đệ, bất quá thư pháp tốt thì có lợi ích gì?(Diệp Hiên)
– Ngay cả Diệp Hiên sư huynh đều tự than không bằng, cái thư pháp kia của Đường Long sư đệ, thật là đạt đến cảnh giới cực cao.(Mộ Dung Vũ)
– Ta đã nói qua, chữ Kiếm mà ta viết chỉ đưa cho kẻ hữu duyên mà thôi. Các ngươi không nhìn ra đó là các ngươi vô duyên.
Long Vũ Âm cẩn thận nhìn chằm chằm vào chữ viết trên tay Cầm Duyệt, thế nhưng mặc cho nàng nhìn thế nào cũng vẻn vẹn chỉ là một chữ cực kỳ thông thường mà thôi, nàng không khỏi cau mày, chẳng lẽ chữ này của Đường Long thật sự không có ẩn chứa bất luận đạo niệm gì.
Cố Bối gắt gao nhìn chằm chằm vào chữ kia, cau mày lại. Hắn phảng phất đang tìm kiếm được cơ duyên bên trong chữ Kiếm.
Ánh mắt của Đường Long vẫn thản nhiên mà đảo qua mọi người, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều rơi vào người hắn, nhất là thần sắc hai người Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song, hắn đặc biệt chú ý.
Minh Nguyệt Vô Song dĩ nhiên đã không còn bộ dạng nghĩ huyền cơ bên trong như lúc trước, đôi mi thanh tú cau lại như là đang tự hỏi một cái vấn đề vô cùng phức tạp. Trong mắt của Viêm Dương còn xẹt qua một tia khiếp sợ và kinh ngạc còn có một tia khó hiểu, nghi hoặc, lúc thì chau mày lại, lúc thì lại giãn ra.
Lúc trước, Đường Long chủ động trổ tài năng về Cầm đạo cũng thu hút sự chú ý của Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song và hắn đã thành công, lần này hắn chủ động đứng ra là muốn để cho Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song chủ động bắt chuyện với mình ngay tại trước mặt nhiều người để cầu chữ.
Những người khác không cảm nhận được bất kì đạo niệm nào từ chữ Kiếm mà Đường Long viết ra. Tuy ra đại bộ phận đều có hàm dưỡng nhưng có vài người cười nhạo lên, trong số đó có những ghen ghét Đường Long, bọn họ rất vui khi Đường Long bị bẽ mặt.
Lúc này, Cố Bối hai mặt sáng lên vì khi hắn tập trung tư tưởng lẫn suy nghĩ nhìn chăm chú chữ kiếm kia, hắn cảm thấy kiếm ý bành trướng mãnh liệt đập vào mặt.
Chữ Kiếm này không dùng bất luận đạo niệm gì viết, lại có thể từ trong chữ cảm giác được đạo niệm vô tận. Đây mới là thứ làm người khiếp sợ nhất.
– Đường Long là một thiên tài chân chính, hắn đối với đạo lý giải so với Viêm Dương và những người kia còn cao thâm hơn rất nhiều.(Cố Bối)
Đường Long viết chữ Kiếm chính là viết vì Cố Bối, Cố Bối ở việc lĩnh ngộ kiếm ý tuyệt đối mạnh hơn rất nhiều so với người khác. Kiếp trước Cố Bối đúng là bằng vào Kiếm ý đạt được thành tựu cường giả của Vũ Thần Tông. Chữ Kiếm ẩn chứa vô tận đạo niệm còn có kiếm ý tinh hoa, chỉ cần Cố Bối có thể lĩnh hội, trợ giúp đối với tu luyện tuyệt đối là vô cùng lớn.
Ngoài trừ việc để cho Cố Bối từ chữ Kiếm lĩnh ngộ kiếm ý cũng là muốn trợ giúp vài người tại đây đối với Kiếm ý có lĩnh ngộ mới.
– So với Viêm Dương cao thâm hơn, đừng khoe khoang quá, coi như các ngươi có thổi phồng nhau thế nào cũng sẽ không có ai tin lời các ngươi. Chẳng lẽ Tam Đại Thần Tông thiên tài trong Thiên Điện cũng chỉ có ngươi mới có thể lĩnh hội đạo niệm trong đó phải không?(Mộ Dung Vũ)
– Tùy các ngươi muốn nói như thế nào, dù sao ta cũng không quan tâm. Các ngươi không cách nào lĩnh hội vô tận kiếm ý bên trong chữ kia là tổn thất của các ngươi.(Cố Bối)
Long Vũ Âm chau mày, nàng chẳng lẽ trong chữ Kiếm này của Đường Long thật sự ẩn chứa vô tận kiếm ý nhưng bất kể nàng nhìn thế nào, cái chữ Kiếm kia đều chỉ là một chữ cực kì bình thường mà thôi, nàng không cảm ứng được bất luận một tia đạo niệm gì. Chẳng lẽ mình thật sự ngu ngốc đến Cố Bối cũng cảm ứng được, nàng thì một chút cũng không cảm ứng ra.
Đa phần người ngồi trong Thiên Điện không lĩnh ngộ được Kiếm vì bọn hắn không có tu luyện kiếm ý hoặc trên phương diện kiếm ý tạo nghệ không cao, chỉ có những người say mê nhiều năm Kiếm đạo mới có thể từ trong chữ Kiếm lĩnh ngộ một hay hoặc cao thủ Vũ Tông cảnh hoặc là những người như Cố Bối có thiên phú về Kiếm đạo tuyệt luân.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi vào trên thân ba người Viêm Dương, Minh Nguyệt Vô Song cùng Long Thiên Minh, cái chữ này đến cùng là như thế nào cuối cùng còn cần ba người bọn họ bình luận. Ba người Viêm Dương nếu như cũng nhìn không ra bất cứ đạo niệm gì thì Đường Long kia thực đúng là trò cười của tất cả mọi người rồi.
– Đường Long sư đệ chữ này viết cũng không tệ, tại trên con đường Thư pháp, tuyệt đối là đăng phong tạo cực, thế nhưng ta lại không cảm giác được trong đó bất kỳ một tia đạo niệm nào. So với chữ Tình trước đó chỉ có thua kém mà thôi.(Long Thiên Minh)
Đường Long nghe Long Thiên Minh bình phẩm không để ý tới vì hắn vốn dĩ là không muốn để cho Long Thiên Minh nhìn ra huyền diệu trong chữ Kiếm.
– Thư pháp của ta quả thực chỉ vẻn vẹn là thư pháp thông thường mà thôi, nếu như Long sư huynh cùng chư vị đều không cảm giác được. Vậy thì quên đi, ta liền hủy cái chữ này đi.
Đường Long từ trong tay Cầm Duyệt cầm lại chữ Kiếm, mục đích của hắn là không cho Long Thiên Minh từ trên chữ Kiếm của mình nhìn ra gì đó, hắn là muốn thu hút Viêm Dương cùng Minh Nguyệt Vô Song.
Cố Bối có thể cảm ngộ trước những người khác là vì hắn lâu dài cùng Đường Long ở cùng một chỗ nên cũng chịu một chút khí tức trên người Đường Long ảnh hưởng.
– Đợi đã nào.(Viêm Dương)
Ngay lúc bàn tay Đường Long nổi lên ngọn lửa thì Viêm Dương tỉnh ngộ lại thấy hành động của Đường Long nhịn không được kinh hô lên, Minh Nguyệt Vô Song càng là trực tiếp xuất thủ phất tay dập tắt ngọn lửa trên tay Đường Long.
Trong Thiên Điện tất cả mọi người nghi hoặc nhìn về phía Viêm Dương, hơi có chút sững sờ. Viêm Dương tương đối trầm mặc, đi tới Thiên Điện này Viêm Dương về sau nói vẻn vẹn cũng chỉ có mấy câu mà thôi, rõ ràng lại đột nhiên kinh hô lên gọi lại Đường Long, làm bọn họ có chút ngoài ý muốn.
Viêm Dương lông mày vẫn như cũ khóa chặt. Lúc trước khi Viêm Dương chứng kiến chữ kiếm này, liền cảm giác được có chút khác thường, hắn cẩn thận tập trung tư tưởng lẫn suy nghĩ nhìn lại, phát hiện chữ này ẩn chứa vô tận áo nghĩa, sau khi nhíu mày trầm tư hồi lâu thì liền cảm giác được kiếm ý ngập trời hướng mặt đập tới, giống như muốn đem hắn nuốt hết vậy.
Cái này làm cho Viêm Dương khiếp sợ vạn phần, hắn càng cẩn thận suy tư, càng kinh hãi không thôi, lại có một thiếu niên có thể đem kiếm ý lĩnh hội tới trình độ cực hạn như thế, so sánh với hắn lúc trước hắn dùng quân cờ trình diễn kém hơn, Thiên Phương thế giới ý cảnh cùng vô thượng kiếm ý của Đường Long này thật sự chênh lệch quá xa
Hắn đắm chìm bên trong vô tận kiếm ý, càng suy nghĩ tỉ mỉ hắn càng sợ, càng cẩn thận suy tư thì càng là cảm giác được kiếm ý này vô cùng vô tận, mênh mông giống như một cái vũ trụ, mà hắn nhỏ bé tựa như muối bỏ biển.
Giữa những ánh mắt nghi hoặc của mọi người, Viêm Dương hít sâu một hơi, ngóng nhìn Đường Long trên đài, hắn nguyên cho là mình tại trên đạo niệm lĩnh ngộ đã hoàn toàn có thể áp đảo tất cả cường giả trẻ tuổi. Đường Long niên kỷ mới lớn như vậy, rõ ràng ở trên kiếm ý lại có lĩnh ngộ kinh người như thế.
Viêm Dương sau khi gọi Đường Long về sau ánh mắt vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào bức chữ trong tay của Đường Long không rời mắt.
Chứng kiến ánh mắt của Viêm Dương, Long Thiên Minh không khỏi nhíu mày một cái, chẳng lẽ bức chữ này trong tay Đường Long thật đúng là ẩn chứa áo nghĩa nào đó. Ánh mắt của hắn cũng đã rơi vào trên bức chữ trong tay Đường Long cau mày ngưng mắt nhìn, muốn nhìn ra chút gì đó, đáng tiếc là Đường Long cố ý xê dịch thân thể khiến cho hắn không nhìn được.
Minh Nguyệt Vô Song cũng vẫn nhìn bức chữ trên tay Đường Long, nàng cảm ngộ không có nhiều như Viêm Dương, thực sự là chỉ phát hiện bức chữ này có một ít chỗ ảo diệu, nàng cảm thấy trên bức chữ này ẩn chứa kiếm ý thâm sâu như biển, muốn đi vào dò xét lại không tìm được kỳ môn.
Viêm Dương ngơ ngác nhìn bức chữ này vẫn không nói lời nào. Thấy như vậy một màn, Đường Long liền đã minh bạch, Viêm Dương đã đắm chìm vào trong cái kiếm ý thâm ảo kia.
Đường Long là viết chữ Kiếm là từ sự lý giải Kiếm đạo của mình từ Hủy Diệt Long Kiếm mà hắn sở hữu, đó là bộ kỹ năng thượng thừa theo hắn chinh chiến qua vô số trận đấu.
– Chữ này chân ý không cần đạo niệm cũng có thể viết bất quá cũng chỉ là một chữ mà thôi, hôm nay ta viết ra để cho chư vị quan sát thoáng một chút, nếu có thể lĩnh hội được coi như là người đó cùng chữ này hữu duyên.
– Nhìn tình huống thì chư vị ngồi đây quan sát không được gì cả.
Đường Long thu hồi bức chữ Kiếm nện bước chân về phía bàn của mình. Chứng kiến chữ Kiếm bị Đường Long thu vào, Viêm Dương có một loại cảm giác rầu rĩ chán nản, hắn cảm giác được, nhiều nhất chỉ cần cho hắn thêm mấy ngày là hắn có thể lĩnh hội chân ý của chữ này, hơn nữa đối với tu vi của hắn tuyệt đối có giúp ích cực lớn.
Viêm Dương đứng người hướng Đường Long chắp tay.
– Thụ giáo.(Viêm Dương)
Nghe được lời nói của Viêm Dương, toàn bộ thiên điện lập tức thành một mảnh tĩnh mịch, vừa rồi những người kia cười nhạo Đường Long cũng không khỏi há to miệng, bọn hắn vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
– Ta đã nói bức chữ kia của Đường Long, chân ý trong đó so với đạo niệm của Viêm Dương bọn hắn phải cường đại hơn nhiều.(Cố Bối)
Cố Bối lên tiếng đồng thời ánh mắt khinh thường liếc qua Diệp Hiên cùng Mộ Dung Vũ.
Tiêu Ngưng Nhi thì là mím môi một cái, khóe miệng toát ra một nụ cười mỉm, tuy rằng nàng nhìn không ra chỗ ảo diệu của bức chữ trong tay Đường Long nhưng nàng cũng không khỏi cảm thấy tự hào, coi như là tại Long Khư Giới Vực, Đường Long cũng là độc nhất vô nhị, không người nào có thể đánh đồng cùng Đường Long.
Bên cạnh Long Vũ Âm tay phải để trên bàn nắm thật chặt, Cố Bối nhìn ra chân ý trên bức chữ của Đường Long, nàng lại hoàn toàn nhìn không ra, cái này há chẳng phải là nói nàng ngay cả Cố Bối cũng không bằng. Bức chữ kia của Đường Long đến cùng tích chứa loại nào chân ý nào, nó đối với người si mê như nàng mà nói, quả thực tràn đầy vô tận cám dỗ.