Hắn làm sao không nhận ra nữ nhân hắn nuôi dưỡng, chỉ là ngạc nhiên sau một ngày mà người đã thay đổi đến chóng mặt, thay đổi đến mức không tin vào mắt.
Một tia dụng tâm nổi lên, từ trước đến giờ hắn không bao giờ để mắt dung mạo của người ấy, trong lòng chỉ có mỗi mình Âm Nguyệt Tuyết.
Thương Ánh Tuyết trở thành nữ nhân của hắn cũng vì say rượu lỡ cướp mất trong trắng của người, nên mới dùng người thỏa lấp dục vọng, xem người như một Âm Nguyệt Tuyết thứ hai, là vật thế thân.
Cho đến tận bây giờ, mặc dù Âm Nguyệt Tuyết đã về bên cạnh hắn, nhưng hắn vẫn chưa đụng vào nữ nhân nào ngoài Thương Ánh Tuyết. Khó tránh khỏi thấy người thay đổi sinh tâm lệch lạc, ngoài miệng gọi.
“A Tuyết…”
“Thần Manh Tử Ngọc.”
Manh Tử Ngọc chắp tay cung kính nhắc khéo, cúi đầu mỉm cười tự đắc trong tâm.
– Đồ tra nam, thấy A Tuyết của ta thế nào ?
– Có không giữ, mất rồi ngồi đó mà tiếc đi !
Hơi khó chịu với nhan sắc này, định cấm nữ nhân kia không được trang điểm nhưng bị Manh Tử Ngọc nhìn bằng cặp mắt tự tin, trong chốc lát lại thay đổi ý định, Minh Hiên Nhiên phải điều chỉnh lại cảm xúc, ung dung ngồi trên ghế hỏi chuyện.
“Manh tướng quân, hôm nay thật khác lạ.”
“Hoàng thượng nói chí phải…nhưng cũng không lạ đâu, thần sinh là nữ nhân, từ trước giờ làm gì có bộ quan phục nào.
Vả lại…tên mới thì người cũng mới, người định quản luôn lối sống của thần sao?”
Giọng sắc lạnh pha chút châm chọc, Manh Tử Ngọc mỉm cười tươi rói, nhưng ai cũng nhìn ra nụ cười ấy như thách thức long nhan nổi giận.
Minh Hiên Nhiên nhìn sắc mặt đanh đá ngoài ý muốn “hừ” lạnh, chó hắn nuôi dạy bao lâu nay cũng có lúc không ngoan. Thế nhưng, hắn không mấy để tâm, vẫn nghĩ người có thay tên đổi họ, thay đổi ngoại hình, thay đổi cả tính cách thì vẫn mãi mãi là người của hắn, đợi sau này bình định thiên hạ hoàn toàn, người cũng sẽ đưa vào hậu cung làm phi tần của hắn.
Bất quá, dỗ ngọt vài tiếng lại ngoan ngoãn phục tùng như xưa !
“Trẫm thấy nàng thay đổi nhã ý nói vài câu thôi.”
Ngoài mặt hắn không bận tâm, bắt đầu vào chuyện chính sự, từ việc dân cho đến biên cương nói cả buổi mới xong.
Manh Tử Ngọc là lần đầu trải qua màn thượng triều trong phim, đầu óc ong ong cả lên, may mắn dựa vào thân chủ này đã quá quen nên khi bị hỏi ý cô vẫn dùng kinh nghiệm có sẵn đối đáp thành công.
Việc nước xong thì đến việc nhà, vua không thể không có hậu, Minh Hiên Nhiên vừa mới phế hậu hôm qua hôm liền đề cập phong hậu mới. Tất nhiên, ai cũng biết chức vị đó cho ai, không một người nào dám hỏi.
Hắn cư nhiên nhắm vào Manh Tử Ngọc, hỏi.
“Manh tướng quân, ta chọn Âm Nguyệt Tuyết, Tuyết phi làm hoàng hậu nàng thấy sao?”
“Tốt ạ, tốt vô cùng.”
– Tốt đến mức hai người cứ thế sống đến già đến chết đi.
– Tra nam thì cặp với tiện nữ quá hợp lí rồi
– Từ giờ ta sẽ biến Thương Ánh Tuyết thành một nữ – phụ trong mắt ngươi, mãi mãi xa cách tên tra nam như ngươi.
– Ta sẽ thay đổi tất cả tình tiết ngang trái say này, không cho ngươi làm hại Thương Ánh Tuyết !
Manh Tử Ngọc cúi đầu kính cẩn, thầm mắng không giấu nổi nụ cười mỉa mai, lúc cô ngẩng mặt lên người ta chỉ thấy nụ cười kiêu ngạo, điềm tĩnh.
“Tuyết phi tài sắc vẹn toàn, là thanh mai trúc mã của hoàng thượng, hiểu lòng người hơn ai hết, quản việc hậu cung chắc chắn sẽ đỡ đờn được giúp hoàng thượng bớt gánh nặng.”
Trong mắt Minh Hiên Nhiên, người trước mặt lúc nào cũng thế, luôn đặt hắn lên đầu, không dối gạt, không chống đối, không phản bội. Hắn nghe những lời đó đâm ra rất hài lòng, trầm giọng truyền chỉ.
“Vậy Manh tướng quân.”
“Một tháng sau sắc phong Âm Nguyệt Tuyết làm hoàng hậu, nàng phụ trách đảm bảo trật tự ngày sắc phong.”
“Thần tuân mệnh.”
Manh Tử Ngọc nhất nhất cúi đầu nhận lệnh, cô tất nhiên sẽ không bao giờ phản đối việc hắn làm, càng không phản bội hay chống đối hắn. Bởi trong tiểu thuyết nhấn mạnh, hắn là một vị hoàng đế tốt, chỉ có hắn mới mang tới quốc thái dân an.
Cô đến thế giới này không tranh giành bất cứ thứ gì từ hắn, chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, thay đổi vận mệnh của Thương Ánh Tuyết. Vì vậy, cô sẽ làm tròn trách nhiệm của một thuộc hạ trung thành phục vụ vì nước vì dân.