Hành lang yên lắng,chỉ nghe tiếng bước chân,Hy vẫn còn hơi mệt,mọi chuyện cứ dồn dập đến…. nó cũng nghĩ đến chuyện gì,nó cũng quên mất nhiệm vụ khi mình bước chân đến đây,nếu không phải nói là nó có thể bị chết bất cứ lúc nào… Hy đi chầm chậm phía sau,rồi dừng lại…Phong cũng dừng lại…
– Không sao!! Dù thế nào ta cũng bảo vệ em!!
….nó im lặng một lúc rồi nhìn vào mắt Phong nói
– Anh có tin em không?
– Anh lúc nào cũng tin em… -phong căng thẳng,bước chân anh nặng nề,vì anh biết tất cả là kế hoạch của mẹ,bà đã làm chuyện gì đều làm đến cùng,chỉ sợ chút nữa nói sai một chi tiết cũng có khi không thể giữ được tính mạng của nó…. Phong sợ… sợ sẽ phải lựa chọn…
Đến nơi,đám vệ sĩ bên ngoài vừa mở cửa cho anh và nó,bước vào trong… nơi mà cha thường đến làm việc,nơi này ít khi có người lạ vào nếu không phải là bàn chuyện quan trọng thì cũng chỉ có anh và tên đó thường lui tới, ” quả đúng như anh nghĩ…” bà ấy cũng đang ở đây,bên cạnh là tên con trai một bên mắt băng kín,vết thương mới được băng nên máu vẫn đang thấm ướt khăn,không khó nhận ra,nếu không phải bà ta,thì tên nhóc đó giờ này không cần ở đây… phong cũng chợt hiểu ra chuyện gì trước khi bắt gặp ánh mắt người đàn ông ngồi phía trước,không khí ngột ngạt,Phong vẫn nắm chặt tay nó không buông đứng trước mặt ông ấy… giống như kẻ phạm tội chuẩn bị bị tra khảo…
– Đứa con gái này là thế nào? Sao lại ở chỗ con? chẳng phải là người hầu bên Âu Thần sao? Dương Chính nhìn chú mục vào nó
– Cha!! Việc này không cần cha phải bận tâm như vậy!! -Phong vẫn nắm tay nó
– Phong!! Con dám nói với cha như thế sao?- Bà Diệp Hoa không khỏi bất ngờ,bà không ngờ thằng con trai bà dám nói thế với ông ấy… ông Âu nãy giờ im lặng,ông để ý từng nhất cử nhất động… thực ra ông không phải muốn hỏi chuyện đó…
– Vậy con giải thích sao về việc này! -ông Âu sai tên quản lý bên cạnh mang ra tập giấy tờ và một khẩu súng được thiết kế khá tinh xảo…hiếm có loại thứ hai,ông tiếp tục nói
– đây là những gì tìm thấy trong phòng cô ta khi còn là người hầu của Âu Thần!! Quá khen khi cô ta thành công trong việc tiếp cận con! Và quá rõ ràng cô ta là một tên gián điệp…
Phong không tin vào mắt mình,đây là một loại súng khá đặc biệt khó có thể tìm một loại thứ hai giống thế này,Phong vẫn không thay đổi sắc mặt,tay nó hơi run lên,vì khẩu súng và tập giấy tờ hoàn toàn không thể nào trong phòng nó được…
– Những thứ đó không phải của tôi và có là của tôi đi chăng nữa thì tôi cũng không ngốc để tập giấy tờ trong phòng mình để ông tìm ra!!-Hy trả lời kiên quyết,dẫu biết những lời nói bây giờ chẳng giúp được gì,bằng chứng đã rõ ràng như vậy,thì nó còn gì để chối cãi nữa… Phong giữ tay nó ra hiệu,anh hiểu những điều đó khó nghe đến nhường nào,có khi có thể nó sẽ bị cha gϊếŧ bất cứ lúc nào
– Con ranh kia mày còn cãi sao?- Bà Diệp Hoa không ngồi yên được nữa,tiếp lời
– Cha!! Có thể cô ấy đã bị ai đó hãm hại rồi vu khống cho tội danh đó,cha cũng biết để vào được nhà chúng ta,mọi thông tin đều được điều tra nghiêm ngặt,chuyện đó là không thể….!! -phong vẫn cố gắng đưa ra lý lẽ,bởi vì anh tin nó,việc đó hoàn toàn không thể cho dù sự xuất hiện của nó có rất lạ lùng đi chăng nữa… nhưng tất cả không phải là những gì anh quan tâm
– Vậy con giải thích sao về việc cô ta vào phòng quyến rũ tên quản lý và định lấy cắp tài liệu mà con đã kí hợp đồng sáng nay…? -Phong hơi cứng người lại,anh nhìn tên Tiểu Minh rồi nhìn sang mẹ mình,một kế hoạch quá hoàn hảo,đầu tiên là cái bẫy để anh không để ý đến nó và giờ là chuyện này,Hy giữ im lặng nó hơi ngước lên nhìn anh,bà Diệp Hoa ngồi bên cạnh lên tiếng
– Nếu không phải tên Tiểu Minh đó đến tìm ta thì con còn định mu muội đến khi nào? Con muốn gia đình chúng ta bị một tên gián điệp phá hoại sao?
– cha…việc này con sẽ tự điều tra,dù sao cô ấy cũng là người của con,cha hãy để con tự quyết định…-Phong nhìn ông Âu nói chắc nịch
– Phong,thôi ngay,con còn dám nói thế với cha con sao?- Bà Diệp Hoa quát lớn
– người đâu lôi cô ta đi… -bà vội vàng ra hiệu cho đám người bên ngoài đưa nó đi
– Kẻ nào động vào cô ấy,ta sẽ… -Phong rút súng ra,định đưa lên… thì bên ngoài có tiếng bước chân,là Thần đang bước vào,tên cận vệ mở cửa rồi bước ra ngoài,Âu Thần vào trong,mắt dừng lại về phía nó…
– Đến đúng lúc lắm!!- ông Âu thấy Thần,thằng con mà lần đầu tiên ông phải bận tâm đến vậy
Thần nhìn ông Âu bằng ánh mắt vô cảm,lạnh lùng nói
– Cha muốn nói gì… thì nói đi!!- ông Âu cũng không vòng vo vào thẳng vấn đề
– mắt trái của tên Tiểu Minh là do con làm phải không?
– đúng!!-Âu Thần trả lời rất nhanh
– Là vì cô ta!?!-Ông Âu hỏi tiếp,như thể đã biết trước câu trả lời
– …. Thần hơi xoay người,vì anh sợ… sợ những gì cha anh sẽ nói ra khi câu trả lời anh là đúng…không khí trong phòng trở nên ngột ngạt
– cha quá rõ rồi phải không?
– … hỗn xược!! -ông Âu tức giận đập tay xuống bàn
– Âu Thần,con biết cô ta là gián điệp không? Tại sao con lại bảo vệ cô ta,như vậy chẳng khác con và cô ta… ta thực sự rất lo cho con sẽ bị cô ta hãm hại…- bà Diệp Hoa ngồi cạnh đưa lời trách móc,nhưng thực chất những câu bà nói chỉ thêm dầu vào lửa…
– Con biết mình sẽ phải chịu hình phạt gì không?…
– Điều đó không còn quan trọng nữa…. -thần nhìn sang Hy
– Được! Giỏi cho con dám nói ra điều ấy!! -Ông Âu dứt lời ném khẩu súng về phía Thần,ngay dưới chân,ông tức giận nói
– mắt trái của con hoặc cái mạng cô ta! hãy tự mình quyết định đi…-
Âu Phong hơi giật mình,tên Tiểu Minh ngồi phía trên cũng toát mồ hôi,hắn biết ông chủ là người thế nào,những chuyện thế này,ông đều rất phân minh…
– Ông chủ!!! Chuyện này….-tên Tiểu Minh nói
Hy đứng đó,mắt nhìn vào người con trai bên cạnh,có vẻ anh không chút chần chừ,cúi xuống cầm lấy khẩu súng… mọi ánh mắt,tất cả đều chú mục vào khẩu súng trên tay Thần… rất nhanh,chỉ trong vài giây Thần đã bóp cò…
Phằng”-Âm thanh phát ra từ khẩu súng khiến tất cả không khỏi bàng hoàng
– Không… Không được!!!-… Hy dường như không còn đứng vững nữa,người con trai ấy dám vì nó mà đổi lấy đôi mắt của mình.. “anh thực sự không quan tâm đến bản thân mình ư?!!”
Hy nhắm nghiền mắt lại,khoé mắt cay xé…