Thấy tình cảm tỷ tỷ và tỷ phu sâu sắc, Chu thị đã ăn cắp dựng quả của tẩu tử, âm mưu chuốc thuốc tỷ phu, muốn được mẫu bằng tử quý gả cho tỷ phu. Chu thị còn nói, cho dù làm thiếp cũng muốn gả cho tỷ phu. Nhưng mà đáng tiếc, Chu thị ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo. Tỷ phu đụng vào nàng, nhưng may là tỷ tỷ kịp thời tới giải cứu tỷ phu, khi ấy thảo dân cũng có mặt, chính thảo dân là người gọi người nhà họ Chu tới. Nếu không phải lão thẩm quỳ xuống cầu xin, hứa sẽ gả Chu thị đi, không để Chu thị quấy rối tỷ tỷ và tỷ phu, còn dùng cái chết uy hiếp, nương và gia tỷ sao có thể dễ dàng tha thứ cho nàng.
Bây giờ tỷ phu đã mất, một năm sau gia tỷ cũng đi theo, ngoại chất, nội chất đều ở xa. Trùng hợp là mấy ngày nay thảo dân trở về tổ trạch tế tổ, biết tới việc này, mới mạn phép nói ra sự thật. Vương Thạch Tỉnh và tỷ phu của thảo dân không có chỗ nào giống nhau. Tỷ phu bạch diện tuấn lãng, một thân thư sinh, toàn bộ nam tử trong nhà đều là bạch diện thư sinh, ôn văn nhĩ nhã (hiền lành lịch lãm)…”
Tất cả mọi người quay lại nhìn Vương Thạch Tỉnh.
Bạch diện tuấn lãng…Căn bản chính là hắc diện hung thần!
Một thân thư sinh…Là một thân đằng đằng sát khí mới đúng!
Ôn văn nhĩ nhã…Chắc là huyện lệnh đại nhân đúng không!
“Điểm chính yếu là, tỷ phu không cao lớn, vóc dáng nam tử trong nhà cũng không cường tráng.”
Vương Thạch Tỉnh mà thêm bộ râu quai nón thì chẳng khác nào tội phạm đó!
“Trưởng bối Chu gia đều từng gặp mặt tỷ phu, hẳn là biết thảo dân không hề nói láo!”
Tưởng Khang Ninh. “Chu Văn Tài, ông ta nói có thật không?”
Chu Văn Tài thất thần gật đầu, Vương lão thái kinh ngạc nhìn Chu Cửu Hi, vẻ mặt hốt hoảng. Vương Đại Lực, Vương Điền Nham, Vương Xuân Tú mới bị “bắt” trở lại, và Vương Chi Tùng mới tỉnh dậy đồng thời sững sờ trừng Vương Thạch Tỉnh, nhưng là trừng một cách bàng hoàng.
Vương Thạch Tỉnh, thật sự là nhi tử thân sinh của Vương lão thái (nương) và Vương Đại Lực (cha) thật sao!
Chu Cửu Hi cũng tới quan sát Vương Thạch Tỉnh, sau đó hành lễ với Tưởng Khang Ninh, nói. “Đại nhân, năm đó Chu thị sinh hài tử xong đã từng gửi thư cho tỷ phu, nói hài tử là của hắn. Có lẽ đêm đó tỷ phu thần chí không rõ, nhưng ta là nam tử, sao có thể không biết cách dựng dục con nối dõi. Không có hạt giống, làm sao có thai quả. Tỷ phu xuất thân cử nhân, từ trước tới nay làm người chính trực. Nếu hắn thực sự là nhi tử của tỷ phu, cho dù không vừa lòng, tỷ phu nhất định sẽ đón hắn về nhà. Tỷ phu hồi đó có hồi âm nói, nếu nàng tiếp tục ăn nói linh tinh, dây dưa không nghỉ, tỷ phu sẽ đi cáo quan. Hôm nay, ta khẩn cầu đại nhân dùng huyết nhận thân để xác minh, trả lại trong sạch cho tỷ phu. Vương Thạch Tỉnh chính là nhi tử của phu thê Vương Chu thị, chỉ cần chứng minh hắn có cùng huyết thống với cha mình thì có thể chứng minh, từng câu từng chữ của thảo dân là thật.”
Chu Cửu Hi dùng lời nho nhã giải thích. Nếu nói trắng ra thì, Chu thị có lên giường với tỷ phu ông, nhưng tỷ tỷ ông đã tới cứu trước khi tỷ phu kịp gieo giống, cho nên, Chu bà không thể mang thai.
“Hừ!” Có người xem thường.
Tưởng Khang Ninh. “Vân An! Ngươi có gì nghi vấn?”
Thiệu Vân An. “Dùng huyết nhận thân, máu của ta với hắn cũng có thể hòa vào nhau! Không tin các ngươi có thể thử.”
Ồn ào! Các thôn dân có truyền thống dùng máu nhận thân từ xưa tới nay không thể nào chấp nhận được lời nói của Thiệu Vân An. Thiệu Vân An không muốn giải thích nhiều, nói. “Cầm chén nước trong tới đây, ta để mọi người nhìn xem có đúng hay không!”
Tưởng Khang Ninh suy nghĩ, hạ lệnh. “Đi lấy một chén nước trong.”
Thiệu Vân An. “Để Vương Chi Tùng đi lấy, tránh để người ta nói ngài gian lận.”
Vương Chi Tùng đâu còn sức mà đi lấy nước. Tưởng Khang Ninh hạ lệnh cho nha dịch áp trụ y về nhà lấy xô nước, sau đó, ở tại hiện trường múc một chén. Thiệu Vân An không hề chần chừ cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu vào trong chén, nhìn Chu Cửu Hỉ nói. “Chu gia gia, ngài cũng nhỏ một giọt, ta cam đoan, ta với ngài không hề có huyết mạch tương liên.”
Chu Cửu Hỉ cũng nghi ngờ, ông cắt đầu ngón tay, nặn máu, các thôn dân dồn lại xem, chỉ chốc lát sau, Triệu Nguyên Đức hô to. “Dung hòa, dung hòa rồi!”
“Chẳng lẽ dùng máu nhận thân không hề có tác dụng?”
Nha dịch đưa chén cho Tưởng Khang Ninh và La Vinh Vương, xác thật là hai giọt máu dung hòa. Hai vị đại nhân vốn “từng” rất tin tưởng phương pháp dùng máu không thể tin nổi vào mắt mình.
Thiệu Vân An yên lặng để Vương Thạch Tỉnh ngậm đầu ngón tay của hắn, cầm máu, nói. “Mọi người nghĩ thử đi, nếu hai người không huyết thống có máu không dung hòa vào nhau, thì làm sao có câu máu chảy thành sông? Máu của ai cũng vậy, rơi vào nước đều dung hòa, nếu mọi người không tin, có thể tự thử ở nhà. Phương pháp dùng máu nhận thân cơ bản chính là giả.”
La Vinh Vương. “Vậy An nhi, ngươi có cách nào tốt hơn sao?”
Thiệu Vân An tự tin trả lời. “Muốn biết thân thế của Tỉnh ca, rất đơn giản. Vị Chu gia gia này, ta hỏi ông, tỷ phu của ông mắt một mí hay hai mí? Giống như ta chính là mắt hai mí, không có nếp gấp thì là một mí.”
Thiệu Vân An gọi mình là Chu gia gia, Chu Cửu Hỉ lập tức cảm thấy hài lòng, thực lễ độ. Chu Cửu Hỉ tương đối hòa ái mà nhớ lại. “Là, một.”
Thiệu Vân An. “Tỉnh ca mắt hai mí. Nếu hai bên phụ mẫu đều là mắt một mí, hài tử sẽ có mắt một mí. Nếu một bên một mí, một bên hai mí, thì hài tử có thể là một mí hết, hoặc một mắt một mí, một mắt hai mí, hoặc hai mắt đều có hai mí. Mọi người xem lại thử coi có đúng hay không.”
Quần chúng vây xem lập tức quay qua nhìn nhau.
“Cha, ngài với nương mắt hai mí, ta cũng hai mí!”
“Cha! Sao mắt ngài chỉ có một mí! Chẳng trách sao ta xấu như vậy, nương mắt hai mí!”
“Thì ra là còn có cách này nha.”
Vương Đại Lực lung lay sắp đổ. Vương lão thái lung lay sắp đổ. Vương Đại Lực mắt hai mí. Vương lão thái mắt một mí. Mấy hài tử họ Vương và Vương Điền Nham mắt một mí, Vương Chi Tùng và Vương Xuân Tú mắt hai mí! Không phải là giống Vương Đại Lực sao! Quan trọng là, Vương Thạch Tỉnh cũng mắt hai mí!”
“Chu gia gia, ta hỏi ngài câu khác, tỷ phu của ngài mũi cao hay thấp?”
Chu Cửu Hỉ. “Không cao không thấp.”
“Mọi người nhìn xem, Tỉnh ca mũi rất cao, rất đẹp. Mắt và mũi như nhau, nếu không giống phụ thì giống mẫu.”
Mọi người nhìn qua.
“Ai u! Đại Lực! Mũi của ngươi rất cao đó! Trước giờ không hề để ý thấy nha!”
“Sống mũi Vương Chu bà cũng không thấp, mũi của Vương Thạch Tỉnh chắc chắn không thể thấp.”
“Ông không thấy, bộ dáng Vương Điền nham đúng là xấu, nhưng mũi rất cao đó thôi.”
Thiệu Vân An nghiêng người. “Thanh nhi, Ni tử, các con qua đây.”
Vương Thanh lập tức nắm tay Ni tử tiến tới.
“Cởi giày và vớ, cả hai chân.”
Vương Thanh và Ni tử không hỏi cha nhỏ muốn làm gì, cởi giày và vớ trong sự nghi ngờ. Thiệu Vân An bế Ni tử, ngẩng đầu. “Mọi người tới nhìn đầu ngón chân út của Ni tử và Vương Thanh.”
Tưởng Khang Ninh đứng dậy lại gần, La Vinh Vương cũng đứng lên, những ai không quỳ cũng cả gan lại gần nhìn. Ban đầu mọi người còn chưa nhìn ra có cái gì đặc biệt, thực rối rắm, qua một lúc, La Vinh Vương lên tiếng. “Sao ngón út của Ni tử lại có hai cái móng?”
Người khác. “Có hai cái ư?”
“Thật sự có hai cái.”
“Thanh nhi cũng hai cái!”
“Sao lại có người có hai móng ở ngón út chứ?”
Thiệu Vân An chuyển Ni tử qua cho Yến Phù Sinh, khom lưng cởi giày và vớ, những người khác thấy thế cũng sôi nổi làm theo. Ngày bình thường, ai mà để ý móng chân của mình cơ chứ, còn là cái ngón chân út nhỏ xíu. Có rất nhiều nông dân ngày thường không đi giày, chân đen thùi lùi. Bọn họ không rửa chân nhiều, cũng không chú ý.
“Ta không có.”
“Ta cũng không có.”
“Ta có!”
“Ai nha! Ta cũng có!”
“Tại sao ta cũng có nè!”
Thiệu Vân An để chân trần. La Vinh Vương cũng cởi giày, thực kinh ngạc. “Khà khà, quái quái, bổn vương không hề biết ngón út của bổn vương cũng có hai cái móng!”
Thiệu Vân An. “Tỉnh ca, huynh cởi giày và vớ ra đi.”
Vương Thạch Tỉnh nhanh chóng cởi giày vớ, tất cả mọi người đổ dồn về nhín đầu ngón chân út của hắn.
“Là hai cái! Thạch Tỉnh có hai cái!”
Thiệu Vân An thấy hầu hết mọi người đã tin, giương giọng nói. “Mọi người có phát hiện không? Đa phần mọi người trong Vương thị đều có ngón chân út hai móng. Mọi người cời giày của nhà Vương Đại Lực ra mà xem.”
Vương Đại Lực và Vương Chu bà không còn sức phản kháng, trừ Vương Xuân Tú, ngay cả Vương Tại Tranh cũng bị lôi ra cởi giày.
“Vương Đại Lực là hai cái!”
“Điền Nham cũng hai cái!”
“Cởi giày vớ của Vương Xuân Tú ra!”
Vương Xuân Tú khóc lóc giãy giụa. Vương Tú thẩm dẫn đầu mấu thẩm thẩm đi cởi giày của nàng. Ngón út của Vương Xuân Tú cùng đồng dạng là hai cái. Có thể nói, cả nhà họ Vương, chỉ có Vương lão thái là không phải hai cái.
Nếu không phải còn đang xử án, Tưởng Khang Ninh cũng muốn cởi giày ra nhìn thử. La Vinh Vương gấp gáp hỏi. “An nhi, chuyện này là sao?”
Tất cả mọi người nhìn Thiệu Vân An chằm chằm, đợi hắn giải thích.
Lúc này, Chu Cửu Hỉ mở miệng. “Móng chân của tỷ phu cũng chỉ có một cái. Lúc tỷ phu bệnh nặng là do ta chăm sóc, từng rửa chân cho hắn, ta nhớ rất rõ. Ngoại tôn của ta cũng một cái, nó được ta nuôi dưỡng tử nhỏ. Đại nhân có thể phái người đi kiểm chứng.”
“Vân An! Ngươi mau giải thích xem chuyện này là thế nào!” La Vinh Vương không chờ nổi.
Thiệu Vân An mang giày và vớ, chuẩn bị giải thích.
Đây là cái hình ngón chân út có hai móng nè!