“Ni tử thật ngoan, cha nhỏ về sẽ mua điểm tâm cho Ni tử.”
Ni tử lắc đầu. “Cha nhỏ làm mứt trái cây ăn ngon, bánh trôi hoa quế ăn ngon, so với điểm tâm ngon hơn.”
Thiệu Vân An rất đắc ý, Vương Thạch Tỉnh độc nhãn tràn đầy ấm áp và hạnh phúc. Không để Thiệu Vân An thu dọn, Vương Thạch Tỉnh đi rửa chén, Thiệu Vân liền viết xuống câu nói kia. Câu nói này xuất phát từ quyển thứ nhất trong Tứ Thư của Mạnh Tử. Bởi vì lịch sử bất đồng, cho nên nơi này không có khả năng xuất hiện Mạnh Tử.
Các nhân vật cổ đại như Nghiêu Thuấn có tồn tại trong lịch sử nước Đại Yến. Đoạn mở đầu của sách có đề cập đến một vài danh nhân lịch sử. Thiệu Vân An giữ nguyên tên những nhân vật này, nhưng những người không xuất hiện trong lịch sử nước Đại Yến thì được hắn sửa lại thành kỳ nhân dị sĩ thần thoại.
Thiệu Vân An viết xuống đoạn lời thoại này, sau đó tỉ mỉ giảng giải cho Vương Thanh và Vương Ni. Hai đứa nhỏ nghe xong thì hai mắt lấp lánh. Cha nhỏ thật lợi hại!
Vương Thạch Tỉnh trong phòng bếp cũng dỏng tai nghe. Hắn nhanh chóng rửa xong chén đĩa rồi đi vào nghiêm túc lắng nghe. Giảng bài xong, Thiệu Vân An xoa đầu Vương Thanh nói. “Thanh nhi, ngươi phải nhớ kỹ, đọc sách không phải để thi đậu công danh, mà là để chúng ta học cách tự hỏi, tự phân tích. Người, chỉ có tự hỏi, quốc gia mới tiến bộ, lịch sử nhân loại mới tiến bộ. Ngươi phải học cách quan sát sự vật, những người xung quanh, sau đó tự hỏi. Không ngừng tự hỏi chính mình, hỏi người khác tại sao!”
Vương Thanh gật mạnh đầu, trực giác bé cảm thấy lời cha nhỏ rất thâm sâu. Sử dụng từ ngữ hiện đại chính là. “Không hiểu gì hết chỉ biết rất lợi hại!” (Tôi chết cười với bé!)
“Chờ ngươi viết chữ nhiều hơn, ngươi phải viết một bài cảm tưởng về câu nói này. Có thể kết hợp chứng kiến, những điều ngươi nghe thấy, nhìn thấy, có được không?”
“Được ạ!”
“Tốt, cha nhỏ tin tưởng ngươi làm được.” Tặng cho Vương Thanh một ánh mắt khích lệ, Thiệu Vân An lại nhìn về phía Vương Ni đang mang vẻ mặt sùng bái, nói. “Ni tử trước phải luyện tự cho tốt, đem đạo lý học giỏi, có thể viết văn hay không không quan trọng.”
“Ta sẽ viết văn.”
“Ni tử nhà chúng ta rất chí khí, về sau nhất định là nữ trạng nguyên.”
Ni tử thẹn thùng ôm lấy cha nhỏ.
Đến lúc nên rời nhà, Thiệu Vân An giúp đỡ thu dọn một ít đồ cho hai đứa nhỏ qua nhà lý chính. Vương Thạch Tỉnh nhỏ giọng nói. “Cái đó có thể cho người ngoài xem không?” Ý hắn chính là câu thoại mà Thiệu Vân An viết xuống.
Thiệu Vân An bình thản nói. “Không sao. Ta sẽ đẩy nó lên người ngươi!”
“…” Vương Thạch tỉnh câm lặng không hé răng.
Thiệu Vân An đưa hai đứa nhỏ sang nhà lý chính. Vương Thạch Tỉnh qua nhà Vương Hạnh mượn xe bò. Vương Hạnh không ở nhà, chắc là đã lên núi hái quà hồng chua và quả đào. Triệu Hà truyền tin ra nói muốn thu thập hồng chua và đào. Hồng chua mười văn một cân, đào thì ba mươi văn một cân. Lý chính đại thúc trả tiền không phải thấp, mấy quả hồng chua này người dân hái xong đem ra ngoài bán cũng chỉ có hai, ba văn một cân. Quả đào dại rất chua, căn bản không ai mua. Người trẻ tuổi trong thôn chỉ cần không có gì làm liền lên núi tìm hồng chua và đào. Đối với việc này, Thiệu Vân An chỉ cười cười. Vừa tới nhà lý chính, hai phu thê lý chính và Triệu Nguyên Đức nhiệt tình đến mức khiến Thiệu Vân An nổi da gà da vịt khắp người. Hắn phải chật vật lắm mới chạy khỏi nơi đó.
Một ít lão phụ nhân, nữ nhân không chồng, mấy người rỗi rãi không lên núi hái quả mà nhàm chán xem Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An lên huyện thành, lại ầm ĩ bàn tán. Thiệu Vân An cùng Vương Thạch Tỉnh cũng lười quản mấy thứ nhàn ngôn toái ngữ này. Nhanh chóng sẽ đến ngày mùa, trong nhà lại mới mua mười mẫu đất, Thiệu Vân An dự định mua thêm một con trâu. Vương Thạch Tỉnh thân thể nhìn qua có vẻ cao lớn, bên trong khẳng định có chút hao tổn. Mặc dù có linh tuyền, nhưng Thiệu Vân An vẫn không muốn hắn chịu mệt, bản thân hắn cũng không rành việc trồng trọt. Mua một con trâu, Vương Thạch Tỉnh có thể thoải mái hơn, về sau muốn ra ngoài cũng thuận tiện. Thiệu Vân An không muốn lúc nào cũng phải qua nhà Vương tứ thẩm mượn xe. Chờ hắn kiếm được lô vàng đầu tiên, hắn nhất định phải mua xe ngựa.
Tới huyện thành, Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An đến thẳng huyện nha. Tới cổng rồi, Thiệu Vân An liền đưa ngọc bài ra, nói là muốn đến diện kiến huyện lệnh đại nhân. Thủ vệ vừa thấy ngọc bài lập tức mời hai người qua cửa bên hông đi vào. Hai người đi theo tiến vào huyện nha. Ở huyện nha, một nửa phía trước dùng làm nha môn xử án, phần phía sau là chỗ ở của huyện lệnh và người nhà. Từ cửa hông tiến vào sẽ đi thẳng đến chỗ ở của huyện lệnh. Có một gã sai vặt chạy lại tiếp đón, vừa nghe là có đồ gửi tặng huyện lệnh đại nhân, lại nhìn thấy ngọc bài tuỳ thân của huyện lệnh, gã tiểu tư liềnh mau lẹ dẫn hai người đi vào.
Xuyên qua một hoa viên nhỏ, tiểu tư đem hai người mời vào sảnh tiếp đón, sau đó đi mời huyện lệnh đại nhân. Trên tay Thiệu Vân An cầm theo mấy phần lễ vật tặng huyện lệnh, còn phần trong sọt của Vương Thạch Tỉnh là để dành cho những người khác. Hai người đợi không bao lâu liền nghe được tiếng bước chân truyền đến, hai người lập tức đứng dậy.
Cừa mở, Tưởng Khanh Ninh một thân thường phục ôn hoà đi đến. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh khom người hành lễ, Tưởng Khanh Ninh ra hiệu hai người không cần câu nệ, đi đến thượng vị ngồi xuống, cũng kêu hai người an toạ. Thực mau, gã tiểu tư đã bưng nước trà lên. Huyện lệnh kêu tiểu tư ra ngoài, chỉ lưu lại hai người nói chuyện.
Vừa mở miệng, Tưởng Khanh Ninh liền nói. “Hai người sau khi trở về còn bị gây khó dễ hay không?”
Đối với sự quan ái của huyện lệnh, Thiệu Vân An có điều khó hiểu, trả lời. “Không hiểu đương nhiên là có, nhưng đại đa số đều thông hiểu. Hai phu phu chúng ta tâm không thẹn là được.”
Tưởng Khang Ninh khen ngợi gật đầu, Thiệu Vân An đem giỏ tre đặt lên bàn, từ bên trong lấy ra hai bình gốm nhỏ cùng hạt dẻ, nấm tươi và rau ngải. Mật đào và trà nhung còn chưa khô, hắn không định đem tặng. Nấm và rau ngải đều được bảo quản trong không gian. Vương Thạch Tỉnh đối với bí mật này cũng không dò hỏi.
Thiệu Vân An nói. “Đại nhân, đây là mứt trái cây ta chính mình làm cùng thổ sản trên núi Tỉnh ca thu thập được. Không phải đồ đáng giá, nhưng còn rất tươi mới.”
Tưởng Khanh Ninh đối với thổ sản trên núi không hiếm lạ, nhưng rất hiếu kỳ về mứt trái cây của Thiệu Vân An, y hỏi. “Mứt trái cây? Là cái gì?”
Thiệu Vân An đứng dậy, đem hai cái bình hướng Tưởng Khang Ninh đưa qua, nói. “Là dùng quả nhót, cũng chính là hồng chua cùng quả đào làm ra. Đại nhân có thể quét lên màn thầu, bánh bột ngô hoặc điểm tâm để dùng, cũng có thể pha nước uống, chính là nếm thử thứ mới lạ.”
“Ồ!” Tưởng Khang Ninh rất hứng thú, lập tức mở nắp ra. Hai loại hương vị bất đồng bay lên. Tưởng Khang Minh tròn mắt ngạc nhiên.
Thiệu Vân An nói. “Đại nhân nếu thích, đợi về sau quả dại trên núi chín, ta lại làm một ít tặng ngài.”
Tưởng Khang Ninh cầm bình quan sát, nghe thế thì nói. “Thứ này đúng là hiếm lạ, ta lần đầu tiên nhìn thấy. Ngươi đem ra ngoài bán có thể lấy được giá tốt.”
Vị huyện lệnh này đúng là có tâm, hay còn ý đồ gì khác? Thiệu Vân An thật không hiểu nổi, bất quá trên mặt vẫn là tươi cười nói. “Ta biết có thể bán lấy tiền, nhưng trong nhà chỉ có ta và Thạch Tỉnh hai người làm việc, hài tử còn nhỏ, ta đem bán cũng chỉ được vài ba bình. Cách làm mứt ta đã dạy lại cho một vị đại ca trong thôn. Nhà họ nhiều người, nếu thực sự có người mua, coi như thu nhập không tồi. Nếu kiếm được tiền sẽ chia cho ta một ít.”
“Ngươi dạy cho người khác?”
Tưởng Khang Ninh thực kinh ngạc, cơ hội kiếm tiền hiếm hoi này thế nhưng lại tặng cho người ngoài?
Thiệu Vân An nói. “Nhà ta ít người, muốn kiếm tiền phải tìm việc nào đó không quá tốn sức. Hai hài tử còn nhỏ, sang năm ta còn định cho nhi tử đến trường tư thục, chung quy còn bận tâm nhiều. Phương pháp kiếm tiền rất đa dạng, quan trọng là có thể nghĩ đến hay không.”
Tưởng Khang Ninh bỏ bình xuống nói. “Ngươi đã nghĩ kỹ thì thôi vậy. Mứt trái cây này hiếm lạ, ngươi cũng nên tặng Sầm viện trưởng một phần.”
“Tự nhiên là vậy. Sầm viện trưởng và hai vị phu tử ta đều chuẩn bị đủ cả.”
Tưởng Khanh Ninh khen ngợi gật đầu, nói. “Mứt này muốn bán phải tìm người mua thích hợp. Chủ nhân Điệp Trang Các và Nhất Trượng Hiên là cùng một người. Người nọ bối cảnh không tầm thường, ngươi cũng coi như có chữ tín, mứt này các ngươi đem đến Nhất Trượng Hiên đi, trưởng quầy nhất định thu mua. Nếu tự mình đi bán, chỉ sợ lại khiến người khác ao ước. Đồ vật kiếm ra tiền thường thường sẽ đưa đến sự tham lam.”
Thiệu Vân An đứng lên hành lễ. “Tạ đại nhân chỉ điểm.”
Tưởng Khang Ninh phất phất tay, ra hiệu Thiệu Vân An ngồi xuống, giống như thuận miệng nói. “Ngày đó ở huyện học, ta thấy ngươi chính là từng đọc qua sách vở, không biết ngươi bái ai làm thầy?”
Ngày hôm đó, Tưởng Khang Ninh đã phái người đi dò hỏi Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh. Kết quả tra được chính là, lời Thiệu Vân An nói trên huyện học hoàn toàn đúng sự thật, Vương gia xác thực không phải người tử tế. Chỉ là Thiệu Vân An xuất thân từ thôn Thiệu gia, Thiệu gia kia cũng chỉ là nông hộ bình thường. Hai hài tử Thiệu gia cũng chưa từng đọc qua thư sách, Thiệu Vân An từ đâu học được những thứ đó? Mặt khác chính là, tính tình Thiệu Vân An thay đổi rất nhiều, hoàn toàn là hai người khác nhau. Trước khi thành thân, Thiệu Vân An trầm mặc nội liễm, ít nói, rất giống Vương Thạch Tỉnh. Ở trong nhà thường bị ức hiếp, nhưng sau khi thành thân, Thiệu Vân An ngược lại trở nên cường thế, không khỏi khiến người khác nghi ngờ.
Thiệu Vân An sớm biết người khác sẽ đối với sự biến hoá của hắn có điều nghi ngờ, hắn bình tĩnh trả lời. “Ta không nhớ rõ phu tử là người ở đâu. Ta được Thiệu gia nhận nuôi, trước đó đã từng đọc sách, viết chữ. Chỉ là có rất nhiều chuyện ta không nhớ rõ. Dưỡng phụ dưỡng mẫu tuy rằng thu nuôi ta, nhưng cũng không phải thật tình xem ta là hài tử mà đối đãi. Khi còn nhỏ, mỗi lần ta thể hiện ra là biết chữ, đều không tránh khỏi một phen bị răn dạy, dần dà, ta không còn muốn ở trước mặt người khác thể hiện nữa.
Thiệu thị dòng tộc khắc nghiệt, trước khi thành thân, ta nếu phản kháng, dưỡng phụ dưỡng mẫu sẽ lấy cái danh hiếu đạo mà hướng trong tộc trừng phạt ta. Ở trong hoàn cảnh như vậy, ta chỉ có thể nhẫn xuống. Sau thành thân, ta liền được tự do, tất nhiên không muốn nhẫn nhịn nữa. Từng chết qua một lần, ta có chút thông suốt, bớt chút mê mang. Kỳ thật ít nhiều cũng do Tỉnh ca yêu quý, ta mới có thể như hiện tại không chút nào cố kỵ. Nếu ta gả cho loại người như Vương Chi Tùng, vậy không phải lại tiếp tục nhẫn nhịn cho đến khi hắn hưu ta, hoặc là ta chết.”
Nếu không phải huyện lệnh còn ngay trước mặt, Vương Thạch Tỉnh nhất định tiến lên ôm chầm lấy Thiệu Vân An. Thiệu gia cùng Vương gia bản chất giống nhau, không khó để suy ra Thiệu Vân An ở Thiệu gia đã từng trải qua cuộc sống như thế nào. Nhất định đã chịu qua rất nhiều chua cay, rất nhiều uỷ khuất. Bất quá, tưởng tượng đến cảnh Thiệu Vân An gả cho Vương Chi Tùng, Vương Thạch tỉnh nghĩ đến đã thấy sợ.
Tưởng Khang Ninh trầm ngâm gật đầu, nghe xong hắn giải thích thì mọi việc đều sáng rõ. Y sau đó lại hỏi. “Cha nương thân sinh của ngươi một chút cũng không nhớ rõ?”
Thiệu Vân An lắc đầu. “Không nhớ rõ. Khi còn nhỏ phát sốt nhiều lần, chuyện trước bảy tám tuổi ta không nhớ được. Vẫn là sau khi lớn lên trong lúc vô tình nghe dưỡng phụ dưỡng mẫu nhắc tới, ta mới biết ta được nhận nuôi. Thế mới biết mình vì sao so với đại ca, tiểu muội bị đối xử bất đồng.”
Tưởng Khang Ninh hỏi. “Người thôn Thiệu gia tựa hồ không biết ngươi được nhận nuôi.”
Thiệu Vân An không quá bất ngờ chuyện Tưởng Khang Ninh cho người điều tra mình, Thiệu Vân An cười khổ nói. “Ta làm sao tới, e rằng chỉ có dưỡng phụ dưỡng mẫu biết. Ta cái gì cũng không nhớ rõ, truy cứu thì có tác dụng gì. Hiện tại sinh hoạt của ta tương đối ổn thoả, không có gì vướng mắc. Ta với bọn họ đã cắt đứt quan hệ, bọn họ không tới tìm ta gây chuyện là tốt lắm rồi!”
Tưởng Khang Ninh gật đầu nói. “Đã như thế thì, dân không quản bản quan cũng không cần truy xét.” Nói xong, y từ trong tay áo lấy ra khối ngọc mà Thiệu Vân An đã nhờ y bảo quản giúp, để lên bàn nói. “Ở đây không có người ngoài, ngươi đem viên đá này lấy về đi!”
Hành động của Tưởng Khang Ninh lại lần nữa khiến Thiệu Vân An đối với huyện thái gia cổ đại có cái nhìn khác. Hắn lập tức nói. “Đại nhân, ta đã nói để ngài bảo quản thì sẽ để ngài bảo quản. Ngài đưa ta ngọc bài coi như là đã đồng ý. Bây giờ ngài trả lại viên đá cho ta chẳng khác nào ta cũng phải đem ngọc bài hoàn trả lại cho ngài? Ngọc bài của ngài chính là bùa hộ mệnh của ta đó, như thế không được.”
Tưởng Khang Ninh nhấc mày cười. “Ngọc bài bản quan đã cho ngươi sẽ không thu hồi, trừ phi ngươi phạm pháp, làm chuyện xấu.”
Thiệu Vân An vẫn lắc đầu. “Không được, không được! Viên đá không ở chỗ ngài ta không yên tâm. Trong lòng ta, ngọc bài của ngài so với viên đá kia còn quý trọng hơn nhiều. Khối đá mà ở chỗ ra, lại kéo thêm nhiều người thèm muốn. Nhưng có được ngọc bài của ngài, người khác ai dám đến trêu chọc. Đại nhân ngài chính là chỗ dựa của ta và Tỉnh ca!”
“Ha ha ha!” Tưởng Khang Ninh vì Thiệu Vân An quá thẳng thắn mà cảm thấy buồn cười. Nếu là người khác nói như vậy, y ít nhiều sẽ cảm thấy đang bị vuốt mông ngựa. Nhưng mấy lời này từ trong miệng Thiệu Vân An nói ra lại khiến y muốn cười, cảm thấy người này rất bộc trực.
“Ngươi đã kiên trì như thế, ta đây vẫn nên thu thì hơn.” Tưởng Khang Ninh thu hồi khối ngọc, Thiệu Vân An vỗ ngực ha ha cười. “Đại nhân về sau đừng hù doạ ta như vậy, lá gan ta rất nhỏ!”
“Ha ha ha!” Tưởng Khang Ninh cách không chỉ chỉ Thiệu Vân An. “Ngươi nếu lá gan nhỏ, thì ai còn có lá gan lớn!”
“Hì hì!” Thiệu Vân An giả ngu.