– Ông đối với tôi thế là rộng rãi lắm, Abel.
– Chẳng qua là đáp nghĩa đối với ông thôi. Bây giờ thì tôi muốn ông làm việc này lớn hơn mà lại thiết thân đến chúng ta nữa, nhưng phải rất bí mật mới được Việc này không tốn thì giờ của ông lắm nhưng lại giúp cho chúng ta có thể trả thù được cái ông bạn chung của chúng ta ở Boston ấy, ông William Kane.
Người quản lý nhà ăn đưa đến hai đĩa bít-tết thịt bò thật ngon. Henry chăm chú nghe Abel trình bày kế hoạch của anh ta về William Kane.
****
Mấy ngày sau, vào mùng 8 tháng 5, 1946, Abel đi New York để dự lễ kỷ niệm chiến thắng. Anh tổ chức một bữa tiệc cho hơn một nghìn cựu binh Ba Lan ở khách sạn Nam tước, mời tướng Kasimierz Sosnkowski là tổng chỉ huy các lực lượng Ba lan ở Pháp sau năm 1943, làm khách tham dự. Abel đã chờ đợi sự kiện này từ mấy tuần trước, và anh đem theo Florentyna về New York, Zaphia ở lại Chicago.
Đêm liên hoan, phòng tiệc của khách sạn Nam tước New York được trang hoàng lộng lẫy, tất cả 120 bàn tiệc đều cờ sao vạch của Mỹ và cờ trắng đỏ của Ba lan. Chung quanh tường đều có ảnh của các tướng lĩnh Eisenhower, Patton, Bradley, Clark, Paderewski và Sikorsky. Abel ngồi ở giữa bàn đầu, viên tướng ngồi phía bên phải anh và Florentyna, bên trái.
Tướng Sosnkowski đứng lên phát biểu và tuyên bố Trung tá Rosnovski đã được bầu làm chủ tịch suốt đời của Hội cựu binh Ba Lan vì những hy sinh to lớn của ông cho sự nghiệp chung Ba Lan – Mỹ, nhất là việc ông đã dành khách sạn Nam tước New York cho quân đội suốt thời kỳ chiến tranh. Một người ở cuối phòng, có lẽ uống nhiều rượu đã hơi say, lên tiếng hét to:
– Chúng ta sống sót được với bọn Đức thì cũng sống sót được với bữa tiệc này của Abel.
Hàng nghìn cựu binh cùng cười lên vui vẻ, chúc Abel bằng rượu vodka của Danzig. Rồi họ yên lặng nghe viên tướng nói về tình cảnh Ba Lan sau chiến tranh vẫn còn bị nước ngoài xâm chiếm, kêu gọi mọi người hãy tiếp tục đấu tranh để giành lại chủ quyền cho quê hương đất nước. Abel tin rằng một ngày kia Ba Lan sẽ được tự do và anh sẽ còn sống để được thấy tòa lâu đài trả về cho anh. Tuy nhiên, anh vẫn còn nghi ngại, không biết rồi có thực hiện được ý nguyện đó không.
Viên tướng tiếp tục nhắc nhở mọi người rằng những người Mỹ gốc Ba Lan, nếu tính theo đầu người, còn hy sinh nhiều nhân mạng và tiền của hơn bất cứ nhóm ngoại kiều nào khác ở Mỹ. Thử hỏi có bao nhiêu người Mỹ tin rằng Ba lan đã mất sáu triệu người trong khi đó Tiệp Khắc chỉ mất có mười vạn?
Một số người bảo là chúng ta ngốc không chịu đầu hàng ngay khi biết là thế nào mình cũng bị đánh bại. Một dân tộc đã biết dùng ky binh để chống lại xe tăng của bọn Quốc xã thì sao có thể bị đánh bại được? Các bạn thấy đó, rõ ràng là bây giờ chúng ta không bị bại.
Abel lấy làm buồn thấy rằng phần lớn người Mỹ vẫn còn cười khi họ nghe nói đến cố gắng chiến tranh của Ba Lan, nhất là khi nghe nói đến anh hùng chiến đấu của Ba Lan. Viên tướng kia lại thuật lại cho cử tọa nghe về câu chuyện Abel dẫn một đoàn người đi cứu đồng ngũ bị chết và bị thương trong trận Remagen. Viên tướng nói xong và ngồi xuống rồi, các cựu binh đều đứng dậy hoan hô hai người mãi.
Florentyna rất lấy làm tự hào về cha mình.
Abel rất ngạc nhiên thấy sáng hôm sau báo chí đều đăng lại chuyện đó. Trước nay, những thành tích của Ba Lan ít khi được tưa lên báo chí xuất hiện trong tờ báo riêng của họ thôi. Anh nghĩ bụng giá như mình không phải là Nam tước Chicago thì báo chí cũng chẳng nhắc đến chuyện này làm gì đâu. Tự nhiên Abel được hưởng cái vinh dự như một anh hùng Mỹ chưa được ca tụng, và suốt ngày hôm đó anh phải đứng cho người ta chụp ảnh và phỏng vấn.
Đến tối thì Abel mới cảm thấy thất vọng. Viên tướng đã lên máy bay đi Los Angeles làm việc khác, Florentyna trở về trường ở Lake Forest, George ở Chicago, còn Henry Osborne đã đi Washington. Khách sạn Nam tước New York bỗng trở nên quá rộng và trống vắng đối với Abel. Tuy nhiên, anh không có ý muốn trở về Chicago với Zaphia.
Anh quyết định ăn sớm ở dưới nhà rồi xem lại một loạt những báo cáo hàng tuần của các khách sạn khác trong công ty, sau đó lên căn phòng ở gác thượng, cạnh phòng làm việc. Anh ít khi ăn một mình trong phòng riêng, trái lại muốn được ăn ở phòng ăn chung của khách sạn để tiện quan sát các hoạt động. Càng có thêm nhiều khách sạn mới, anh càng lo sợ mất đi mối quan hệ chặt chẽ với các nhân viên ở dưới.
Abel đi thang máy xuống nhà, dừng lại ở quầy tiếp tân hỏi xem tối nay có bao nhiêu người thuê phòng, nhưng anh chợt nhìn thấy một người đàn bà khá đẹp đang đứng đó ghi tên. Anh tin chắc là mình có quen biết người đàn bà này, nhưng ở chỗ anh đứng khó nhận ra được. Khoảng ngoài ba mươi, anh nghĩ bụng.
Viết xong, cô ta quay ra nhìn anh.
– Abel, – cô ta nói. – Gặp anh tuyệt quá.
– Trời đất ơi, Melaniel! Tôi không nhận được ra cô nữa.
– Còn anh thì ai cũng nhận ra được, Abel.
– Tôi không biết là cô đang ở New York.
– Chỉ qua một đêm thôi. Tôi ở đây có việc cho tờ báo.
– Cô là nhà báo à? – Abel hỏi có vẻ không tin.
– Không, tôi là cố vấn kinh tế cho một số tờ báo có trụ sở ở Dallas. Tôi đến đây nghiên cứu về thị trường.
– Hay đấy nhỉ.
– Không hay lắm đâu, – Melanie nói, – nhưng có việc làm cho đỡ hư thôi.
– Cô có thì giờ ăn tối với tôi được không?
– Ý kiến hay đấy, Abel. Nhưng tôi cần đi tắm thay quần áo cái đã, anh chờ được chứ.
– Tất nhiên, tôi chờ được. Hẹn gặp cô ở nhà ăn chính nhé. CÔ đến chỗ bàn tôi, khoảng một tiếng đồng hồ thôi.
Cô mỉm cười rồi đi theo chú nhỏ ra thang máy. Abel ngửi thấy mùi nước hoa lúc cô bước qua. Abel vào nhà ăn xem bàn của anh có hoa tươi không, rồi vào bếp chọn thức ăn sẽ gọi cho Melanie.
Cuối cùng không còn gì để làm nữa, anh ngồi vào đó chờ. Anh luôn luôn liếc nhìn đồng hồ rồi lại nhìn ra cửa nhà ăn xem Melanie có đến không. Cô ta sửa soạn đến hơn một tiếng mới xong, nhưng cũng bõ cho anh chờ. Lúc cô ta xuất hiện ở cửa vào trong tấm áo dài bó sát người và long lanh dưới ánh đèn nhà ăn, trông cô thật đẹp và lịch sự. Người phụ trách nhà ăn vội đưa cô đến bàn Abel ngồi. Anh đứng dậy đón, trong khi một người hầu bàn mở chai rượu Krug và rót ra hai cốc.
– Hoan nghênh cô, Melanie. – Abel rót và nâng cốc. – Rất mừng gặp lại cô ở Nam tước.
– Rất mừng được gặp lại Nam tước, – cô nói, – nhất là trong ngày kỷ niệm chiến thắng.
– Cô nói thế là sao? – Abel hỏi.
– Tôi đọc báo thấy nói về bữa tiệc lớn của anh, lại được biết anh mạo hiểm cứu những đồng đội bị thương ở Remagen. Chuyện hấp dẫn lắm. Hóa ra anh là một chiến sĩ vô danh nhưng nổi tiếng.
– Họ nói quá lên đó thôi, – Abel nói.
– Tôi chưa hề thấy anh khiêm tốn bao giờ, Abel, vì vậy tôi tin rằng những điều họ thuật lại là đúng.
Anh rót cho cô ta cốc sâm banh thứ hai.
– Sự thật là trước nay tôi chỉ sợ có cô thôi, Melanie.
– Nam tước mà còn biết sợ ai nữa? Tôi không tin.
– Đúng đấy, tôi không phải một anh chàng quý tộc ở miền Nam, như cô đã có lần nhận xét như thế rồi đấy.
– Anh luôn luôn nhắc đến những chuyện cũ. – Cô mỉm cười rồi hỏi đùa – Thế anh có lấy cô gái Ba lan xinh đẹp không?
– Có tôi có lấy
– Có hạnh phúc không?
– Không hay lắm. Cô ta bây giờ béo tròn, đã bốn mươi rồi, và chẳng còn hấp dẫn gì đối với tôi nữa.
– Rồi sau đó anh sẽ bảo là cô ta không hiểu được anh chứ gì, – Melanie nói, giọng cô có vẻ thích thú vừa nghe Abel nói.
– Thế cô có kiếm được chồng cho mình không? – Abel hỏi.
– Ồ có chứ, – Melanie đáp. – Tôi lấy một anh chàng thực sự quý tộc ở miền Nam, với đủ những tiêu chuẩn của nó.
– Thế thì rất mừng cho cô, – Abel nói.
– Năm ngoái tôi ly dị anh ta rồi, với một khoản tiền lớn
– Ồ tiếc quá nhỉ, – Abel nói, nhưng trong bụng lại thích. – Cô uống thêm sâm banh nữa chứ?
– Anh có định tìm cách quyến rũ tôi không đấy, Abel?
– Chờ cô ăn xong đã chứ, Melanie. Mặc dầu thế hệ đầu tiên của những người Ba Lan nhập cư có một số tiêu chuẩn đấy, nhưng tôi phải thừa nhận nếu có quyến rũ thì bây giờ là đến lượt tôi.
– Vậy tôi phải cảnh cáo anh trước, Abel, là từ khi ly dị chồng tới giờ tôi chưa ngủ với một người đàn ông nào khác. Chả thiếu gì đâu, nhưng không có ai ra hồn cả. Sờ soạng thì nhiều đấy, nhưng yêu thì quá ít.
Họ ăn cá hun khói, kem trứng và phó mát Rothshild. Họ kể lại cho nhau nghe về đời mình từ cuộc gặp lần trước đến nay.
– Lên tầng thượng uống cà-phê chứ Melanie?
– Sau một bữa ăn thịnh soạn thế này, còn có cách chọn lựa nào khác nữa đâu? – Cô ta nói.
Abel cười và khoác tay cô ra khỏi nhà ăn rồi vào thang máy. Cô ta hơi loạng choạng với đôi giày gót cao khi bước vào thang máy. Abel bấm vào nút số 42.
Melanie nhìn những con số chạy, mỗi khi qua một tầng. “Tại sao không có tầng mười bảy?” cô ngây thơ hỏi. Abel không biết trả lời thế nào.
– Lần trước tôi uống cà phê trong phòng anh… – Melame định nói nữa.
– Thôi đừng nhắc lại, – Abel nói, sợ cô ta nhắc đến chuyện đau thương cũ. Họ bước ra ngoài thang máy vào tầng 42 và chú nhỏ chạy đến mở cửa phòng.
– Trời ơi – Melani nhìn căn phòng thốt lên. – Abel, phải nói là anh đã học được cách sống của một đại triệu phú rồi đấy. Tôi chưa từng thấy những gì quá đáng đến như thế này.
Abel đang sắp giơ tay ra ôm lấy cô thì có tiếng gõ cửa. Một nhân viên phục vụ trẻ đưa cà phê với một chai Remy Martin đến.
– Cám ơn chú, Mike, – Abel nói. – Tối nay chỉ có thế thôi là hết.
– Thế là hết ư? – Melanie cười nói.
Chú phục vụ nghe thấy thế đỏ mặt, nhưng vì chú là da đen nên không rõ. Chú nhanh chóng bước ra ngoài.
Abel rót cà phê và rượu brandy. Cô ta từ từ nhấp rượu, ngồi bắt tréo hai chân. Abel cũng muốn ngồi bắt tréo hai chân nhưng anh chưa biết xoay thế nào. Lúng túng một lát, anh nằm ngay xuống bên cạnh cô. Cô ta xoa tóc anh. Anh đưa tay lần lần lên đùi cô. Họ bắt đầu hôn nhau thì Melanie đưa chân hất chiếc giầy của cô bắn ra, vô ý thế nào làm đổ luôn cả cà phê lên tấm thảm Ba Tư.
– Ôi thôi chết? – cô nói. – Làm hỏng cái thảm đẹp của anh rồi.
– Mặc kệ nó đấy.
Abel nói và kéo cô lại gần mình, đưa tay mở khóa kéo sau áo. Melanie cung cởi khuy áo sơ-mi của anh. Abel vừa hôn vừa định cởi áo nhưng vướng khuy ở tay áo, anh đành tập trung vào cởi áo cho cô ta trước. Thân hình của cô chưa hề mất đi chút nào cái đẹp của nó và vẫn đúng như anh hình dung, chỉ có khác là bây giờ đầy đặn hơn. Bộ ngực căng phồng và đôi chân dài thon thả. Anh chịu không cởi được khuy tay áo nữa, đành buông cô để cởi cho xong, và anh biết rằng thân thể của mình chẳng ra thế nào so với cô ta thật đẹp. Anh chợt nghĩ đến tất cả những gì anh đã được học về phụ nữ thường bị hút vào những người đàn ông có quyền lực thì bây giờ anh thấy đúng là như vậy. Cô ta không nhăn nhó như đã có lần trông thấy anh trước đây. Anh từ từ vuốt ve ngực cô và thân hình cô. Chiếc thảm Ba Tư xem ra còn tiện hơn cả giường nữa. Cô ta cũng vừa hôn anh vừa cởi hết những gì còn lại trên người.
Nghe tiếng cô ta rên rỉ, anh chợt hiểu ra đã lâu lắm mình không có được cảm giác đê mê như vậy. Nhưng bây giờ cảm giác ấy trôi qua cũng rất nhanh. Cả hai người chẳng ai nói gì, họ nằm thở dốc một lúc lâu. Bỗng Abel cười khẩy.
– Anh cười gì thế – Melanie hỏi.
– Không – Abel nói – Anh nhớ đến đoạn trong cuốn sách của bác sĩ Johnson mô tả cái tư thế quái gở của con người ta và cái sung sướng chỉ có trong chốc lát.
Abel nằm lại và Melanie gối đầu lên vai anh. Abel lấy làm lạ thấy mình không còn thèm muốn gì cô ta nữa. Anh đang nghĩ xem tìm cách gì để cho cô đi khỏi đây mà không tỏ ra thô bạo, thì cô bỗng nói.
– Em không ở lại đây cả đêm được đâu, Abel. Em có cuộc hẹn sáng sớm mai nên phải đi ngủ một lúc. Em không muốn để người ta tưởng cả đêm em nằm trên cái thảm Ba Tư này của anh.
– Em phải đi à? – Abel nói, ra vẻ thất vọng nhưng thực tình không thất vọng lắm.
– Em rất tiếc, anh ạ. – Cô đứng dậy vào buồng tắm.
Abel nhìn cô mặc áo và kéo giúp cho cô chiếc khóa kéo trên áo. Anh thấy cô mặc quần áo và có vẻ nhanh chóng và dễ dàng hơn lúc vội vã cởi ra. Anh hôn lên bàn tay chào cô.
– Anh hy vọng chúng ta sẽ lại sớm gặp nhau, – anh nói dối.
– Em cũng hy vọng thế. – Cô ta nói, và cô cũng biết rằng anh ta không nói thật.
Anh khép cửa lại rồi bước đến điện thoại ở bên giường
– Cô Melanie Leroy ở phòng nào thế? – Anh hỏi.
Ở dưới nhà chưa trả lời ngay được. Anh nghe rõ cả tiếng giở sổ đăng ký.
Abel sốt ruột gõ ngón tay lên bàn.
– Không có ai đăng ký tên đó, thưa ông, – dưới nhà trả lời. ở đây chỉ có bà Malanie Seaton từ Dallas, Texas đến lúc chiều và sáng mai sẽ đi luôn.
– Đúng bà đó đấy, – Abel nói. – Hóa đơn của bà ta tính vào tôi nhé.
– Thưa vâng.
Abel bỏ máy xuống, đi tắm nước lạnh một lúc lâu trước khi đi ngủ. Anh cảm thấy thoải mái, bước đến bên lò sưởi, rồi lên giường, tắt ngọn đèn đã chứng kiến hành động gian dâm đầu tiên của anh và để ý thấy vết loang cà phê trên thảm lúc này đã khô rồi.
Anh vừa giơ tay tắt đèn vừa nói to “Con đĩ ngu ngốc”.
Sau cái đêm đó, Abel còn thấy rất nhiều vết loang cà phê trên chiếc thảm Ba Tư vào những tháng tiếp theo, vết do những cô phục vụ ngoan ngoãn gây ra, vết do những người khách không mất tiền gây ra, vì anh với Zaphia mỗi lúc một xa nhau hơn. Điều Abel không tính trước được là vợ anh đã thuê thám tử điều tra về anh và sau đó kiện đòi ly dị. Ly dị là chuyện hầu như không có trong cộng đồng những bạn bè Ba Lan, phần lớn chỉ là cách ly hoặc lặng lẽ bỏ nhau. Abel cố thuyết phục Zaphia đừng làm thế, vì như vậy sẽ có ảnh hưởng đến chỗ đứng của anh trong cộng đồng người Ba Lan, không những thế sẽ còn ngăn cản những hoạt động chính trị xã hội của anh sau này.
Nhưng Zaphia nhất quyết ly dị, dù muốn đi đến đâu thì đi. Abel ngạc nhiên, không ngờ cái người đàn bà rất giản dị trong bước đường thắng lợi của anh mà lại hóa ra, như George nói, một con quỷ trong cuộc trả thù của cô ta như vậy.
Lúc Abel hỏi luật gia của anh xem đối phó thế nào, mới biết trong năm qua đã có không biết bao nhiêu cô phục vụ và những khách trọ không mất tiền đến đây với anh rồi. Anh đành chịu thua kiện, và điều duy nhất anh còn đấu tranh được là giữ lấy Florentyna lúc này đã mười ba tuổi và là niềm yêu thực sự của đời anh. Zaphia, sau một hồi gay go, chấp nhận số tiền bồi thường 500.000 đô la cộng với ngôi nhà ở Chicago và quyền được gặp Florentyna vào ngày cuối tuần của mỗi tháng.
Abel chuyển trụ sở và nhà riêng xuống New York. George gọi anh là “Nam nước Chicago lưu vong” vì anh đi khắp nơi trên đất Mỹ xây khách sạn mới và chỉ khi nào cần gặp Curtis Fenton anh mới trở về Chicago mà thôi.