Nghe nói loại dược này là bí dược mà Di Nguyệt tộc thất truyền, trước kia đại quan quý nhân chuyên môn dùng để cướp đoạt khống chế nữ tử, để các nàng vĩnh viễn không dời bỏ mình.
Nguyên chủ hậnDiệp Băng Thường cướp người trong lòng của mình, vì thế không dùng xuân dược bình thường, ngược lại lệnh người đi tìm kết xuân tằm.
Dù là trinh tiết liệt nữ mà ăn xong cũng không chịu nổi.
Nguyên chủ muốn nhìn Diệp Băng Thường không rời được thượng thư công tử tai to mặt lớn kia.
Không nghĩ dược này lại tự mình ăn.
Tô Tô nói vì thân phận của nguyên chủ, vì thanh danh Diệp gia lại để nàng gả cho một người như vậy.
Nguyên do là không thể không gả.
Không gả sẽ chết.
Đương nhiên, kết xuân tằm có thể nhịn được nhưng càng lúc càng gian nan.
Lần trước nguyên chủ nhịn nửa canh giờ lần này Tô Tô nhịn đến hai canh giờ.
Nàng toàn thân ướt đẫm, thống khổ bất kham.
Bích Liễu nói :” Tam tiểu thư, nô tỳ đỡ người đi tìm điện hạ, hắn ở bên cạnh người sẽ dễ chịu hơn.”
Tô Tô cắn răng :” không, không.”
Nàng kiến trì thêm chút nữa cuối cùng cả người sắp thăng thiên, Bích Liễu không khỏi phân trần đỡ nàng đến Đông uyển.
Toàn thân Tô Tô không có sức lực, bị Bích Liễu đỡ đi, ý thức trở nên hỗn độn.
Trước mắt quang cảnh nàng lay động, miễn cưỡng có thể phân rõ được hình dáng người trướcc mặt.
Nhận ra hắn là ma vật đầy tội ác kia.
Trên môi bị Tô Tô cắn ra máu, nàng ôm cánh tay, miễn cưỡng ngăn chặn cởi quần áo.
Đạm Đài Tẫn hiểu cái gì, ngày xưa thần sắc vô hại trong ánh mắt trở nên lương bạc.
Thì ra đây là lý do mà hôm qua nàng ngăn cản người khác đánh hắn tàn phế, là cảm thấy đêm nay hắn còn có tác dụng.
Thiếu niên trước mặt ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đẩy nàng đang mướt mồ hôi ra :” Tam tiểu thư, nhìn qua người đang khó chịu.”
Tô Tô gắt gao ngậm miệng, nàng sợ khi nàng mở miệng sẽ có âm thanh gì không nên phát ra.
Nàng cảm thấy mình sẽ bị thiêu chết, mà gần đó là một khối băng.
Tô Tô nói :” Cách xa ta ra.” Nàng cuối cùng hiểu, vì sao trong lòng Diệp Tịch Vụ thích Tiêu Lẫm, đến cuối cùng tự tôn cũng không cần để Đạm Đài Tẫn giúp mình.
Dược này quá ma người.
Thiếu niên trước mắt nghiêng đầu.
Đền lưu li chiếu, thiếu niên nhìn qua có vẻ yếu ớt thần sắc vô tội.
Giọng nói hắn lại không như vậy, âm sắc lạnh băng, thong thả ung dung:” Tam tiểu thư có thể nói cho ta biết người làm sao vậy?”
Ác ý trên người thiếu niên như có như không.
Diệp Tịch Vụ từng có tâm thái gì thì hiện tại Đạm Đài Tẫn là như thế.
Hắn muốn nhìn thấy người hôm qua sáng ngời hôm nay lại ở dưới chân hắn, không hề tôn nghiêm mà trằn trọc rên rỉ.
Kiêu ngạo trong mắt nàng bị dập nát, giống như hắn vậy như giòi bọ, cầu một ánh mắt xem thường nhìn mình.
Nhưng hắn sẽ không chạm vào nàng, dơ.
Đạm Đài Tẫn dựa vào mặt tường lạnh băng, thần sắc vô hại lười biếng, nhìn kỹ nàng.
Nhìn đi, đáng thương như thế, da thịt trắng nõn biến thành hồng nhạt, khoé môi cũng chảy máu tươi.
Đôi mắt phân biệt trắng đen của nàng trở nên mông lung, dần dần mất đi tiêu cự.
Hắn lạnh lùng mà cong môi cười.
Thiếu nữ run rẩy, máu tươi từ khoé miệng chảy xuống.
Đạm Đài Tẫn có lòng tốt vươn ngón tay lau máu ở khoé miệng giúp nàng.
“ Ngươi nhìn thật đáng thương.” Hắn lạnh lùng mà nhẹ giọng nói.
Chẳng biết xấu hổ mà cầu hắn, nàng lần này so với lần trước kiên trì đến đâu.
Nàng nâng cánh tay mảnh khảnh, lại không như Đạm Đài Tẫn nghĩ sẽ tới ôm hắn, ngược lại thiếu nữ che gương mặt mình.
Hàng mi dài của nàng nhắm lại, so với bông tuyết bên ngoài còn an tĩnh hơn.
Thiếu nữ dựa vào cửa sổ, bên ngoài tuyết rơi lớn, nàng lặng yên không có tiếng động, giống như đang hôn mê trong bầu trời đêm, biến thành một con bướm đôi cánh run rẩy.
Đèn lưu li chiếu sáng xung quanh nàng.
Bông tuyết rơi vào dừng ở nơi nàng.
Hắn thờ ơ lạnh nhạt, hoang đường một màn thánh khiết này.
Cảm giác này lại tới nữa.
Nành ở nơi có tuyết cùng ánh sáng, hắn như cũ ở nơi tăm tối này, hắn đột nhiên càng chán ghét người trước mặt.
Đạm Đài Tẫn dùng ngón tay lạnh băng che miệng, cảm giác chán ghét khác với ngày trước, là một loại thâm nhập cốt tuỷ, làm hắn ghét đến phát run.
Loại cảm giác này bắt đầu từ ngày nàng bị sơn tặc bắt đi?
Thiếu niên ngồi lại trong góc, ánh mắt giống như tơ nhện dính nhớp tối tăm nhìn Tô Tô một đêm.
Nàng cuộn tròn một góc, không hề phát giác.
Ánh sáng buổi sớm chiếu vào đông uyển, nàng cảm giác như mình sống lại.
Nàng rất mệt mỏi, giống như tên dược kia, kén lột xác.
Dưới là cơ bắp thon gầy, nàng mở to mắt, phát hiện mình ngủ trên đùi Đạm Đài Tẫn.
Nàng cọ một chút ngồi dậy, vội vàng rời xa hắn.
Tô Tô gãi đầu.
Tối hôm qua nàng nhịn vất vả như vậy chính là muốn không cùng ma vật này giao hợp.
Chẳng lẽ đạo tâm của nàng không đủ, không chịu nổi dược vật, cuối cùng vẫn phát tác trên người ma vậy?
Tô Tô chán ghét trên tay vừa đụng vào chỗ hắn như hoà thiêu. Nàng căm giận nhìn vật dưới chân của thiếu niên.
Thiếu niên lông mi run rẩy.
Lông mi của Đạm Đài Tẫn, so với lông mi của thân thể Tô Tô còn dài hơn.
Như hai mảnh lông quạ quỷ quyệt.
Hắn môi đỏ tóc đen, lộ ra vẻ xinh đẹp suy nhược, khiến cho hắn nhìn tái nhợt đáng thương.
Tô Tô không muốn hắn mở mắt.
Nếu hắn tỉnh lại Tô Tô không biết nên nói gì cho tốt. Chẳng lẽ giải thích cứ ba tháng phải giải xuân dược.
Nàng căng chặt phát hiện hắn không tỉnh lại.
Tô Tô nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới thấy thần sắc hắn tái nhợt, môi nứt nẻ, thấy kiểu gì cũng không bình thường.
“Đạm Đài Tẫn tỉnh đi.” Tà ma tâm tư đều thâm trầm, lẽ nào hắn giả bộ ngủ.
“Nếu không tỉnh ta giao ngươi cho Liên di nương.”
Nàng đẩy hắn, thiếu niên như cũ không phản ứng.
Tô Tô ngồi xổm xuống tay áp lên trán hắn. Lần này cơ thể không có nhiệt độ, giống như một khối băng.
Tô Tô:….
Nếu ở nhân gian nuôi trẻ con cũng không yếu ớt phiền toái như hắn, đụng phát là yêu như sắp tử vong.
Nàng không tìm được nước bèn lấy chăn bông đắp lên người hắn.
Tô Tô ra ngoài, Bích Liễu chào đón :” Tiểu thư, người không sao chứ?”
Tô Tô liếc Bích Liễu, tối hôm qua tuy rằng không có sức lực cũng không thanh tỉnh. Nhưng Tô Tô biết nàng ở trong phòng có thể kiên trì được.
Bích Liễn không màng ý nguyện của nàng lại dẫn nàng đến bên cạnh Đạm Đài Tẫn.
Nàng bị cái “chân thành” của Bích Liễu làm cho tức giận đến muốn cười.
“ Ta nhớ rồi, kết xuân tằm là ngươi cho ta? Bích Liễu sao ngươi có đồ như vậy?” Nàng không tin nha hoàn này không có vấn đề gì.
Bích Liễu nói :” Tiểu thư, nô tỳ nói qua là có biểu ca bà con xa đã cùng Di Nguyệt tộc nữ thông hôn. Độc bí truyền của Di Nguyệt tộc là kết xuân tằm.”
“ Ngoại trừ Đạm Đài Tẫn là giải dược thì còn chế ra thuốc giải không?”
Bích Liễu lắc đầu, thần sắc có chút bất mãn:” Chỉ có thuốc dẫn duy nhất, tiểu thư người sẽ không trách tội Bích Liễu chứ?” Bích Liễu cũng chỉ làm việc theo người giao phó.”
Tô Tô nói :” Ta không trách ngươi, nhưng từ hôm nay trở đi ta cũng không giữ ngươi lại. Ngươi đi tìm Liên di nương, để bà ấy tìm chỗ cho ngươi đi.”
Thần sắc Bích Liễu khiếp sợ, sau một lúc mới phản ứng lại, Tô Tô lại đuổi mình đi, lúc này nàng mới luống cuống, vội vàng quỳ xuống dập đầu.
“Tam tiểu thư, xin tiểu thư đừng đuổi nô tỳ đi.”
Lúc này mới biết xin tha?
Tô Tô không để ý nàng ta, đạp lên tuyết rời Đông uyển.
Lúc đầu muốn giữ lại quan sát một thời gian, nàng cảm thấy Bích Liễu không đơn giản.
Nhưng Bích Liễu bằng mặt không bằng lòng, tuỳ ý ra vào phòng chủ thôi đi, còn thường xuyên khi dễ Xuân Đào và Hỉ Hỉ.
Dứt khoát đuổi đi, phái người đi theo nàng nói không chừng phát hiện ra gì đó.
Bích Liễu là nha hoàn bị nguyên chủ sủng hư, nếu rời nguyên chủ kiểu gì cũng có chuyện.
Tô Tô đi chẳng bao lâu lại gấp trở về, còn dẫn theo đại phu. Nóng thì nàng còn biết xử lý chứ rét run làm sao bây giờ?
Thiếu niên trong góc vẫn tư thế lúc nàng rời đi.
Lão đại phu tiến đến để chẩn trị cho Đạm Đài Tẫn.
Hắn sớm biết Tam tiểu thư phủ tướng quân thanh danh tàn bạo, không nghĩ sẽ xen vào việc người khác, nhưng rốt cuộc vẫn tâm thế cha mẹ, chắp tay thi lễ nói :” Vị lang quân này tuổi còn trẻ mà thân thể lại suy bại như vậy, lại có nhiều bệnh tổn thương rất nhiều. Tam tiểu thư nếu không muốn mạng hắn thì cứu tế cho hắn một chút thương hại đi.”
Tô Tô nhấp môi, kiên định lắc đầu:” Tiên sinh có điều không biết, hắn ta không phải người tốt gì, ngài kê thuốc cho hắn không chết là được.”
Điều trị thân thể gì đó, đại khái không cần, tà vật này càng ốm đau nhiều càng tốt.
Lão phu thở dài nói:” Tam tiểu thư nếu muốn hắn không chết thì không cần kê thuốc, hắn lâu rồi không được ăn, cũng không được uống mới như vậy, cho hắn ăn chút là được.”
Tô Tô vạn lần không nghĩ đến, Đạm Đài Tẫn bị nhốt ở đây sẽ không có cơm ăn, không có nước uống.
Nàng sửng sốt, tại sao lại như vậy?
Liên di nương không phải đã nói chỉ nhốt hắn lại thôi sao?
Bọn họ cố ý, vẫn là…..
Bọn họ quên hắn là người, vẫn cần ăn cơm, cần uống nước và cần hô hấp.
Một mặt vô tình vô nghĩa mà đùa nghịch hắn, một mặt chê cười hắn không đủ kiên cường.