“Em muốn xử lý tôi thế nào? Giống Du Tử Miên sao?”
Hạ Nhi nghe thấy, vốn muốn lao lên tẩn cho Khương Ngọc một trận liền khựng lại.
Cô nhìn sắc mặt Khương Ngọc, vô thức nhận ra hôm nay thần sắc của Khương Ngọc hình như có chút không thích hợp, làn da kia vô cùng tái nhợt, xanh xao đến không còn chút sức sống, cô giật nảy mình.
“Mặt chị làm sao vậy?” Hạ Nhi buột miệng hỏi.
Ngay lúc cô vừa dứt lời, cơ thể Khương Ngọc hơi lảo đảo, Hạ Nhi thấy thế liền chạy nhanh tới đỡ, hỏi:
“Làm sao vậy?”
Vừa chạm vào tay Khương Ngọc, cô liền thảng thốt:
“Chị…”
Khương Ngọc gương mặt nhợt nhạt tái mét đi, đầu mày nhíu lại trông vô cùng đáng sợ:
“Tôi không sao!”
Nói rồi, Khương Ngọc đẩy tay Hạ Nhi ra, loạng choạng đi vài bước, bỗng ngã nhào xuống đất, bất tỉnh nhân sự…
_________
Ánh trăng tràn ngập căn phòng trắng muốt, để lại từng mảng sáng, kim đồng hồ trên tường nhảy nhót, nghe rất rõ ràng. Từng giây từng phút trôi qua, căn phòng trở nên càng yên ắng.
Khương Ngọc hôn mê, cơn sốt cao cứ hạ rồi lại tăng.
Khương Tình bảo Tô Thịnh kêu bác sỹ tới kiểm tra, bác sĩ sau khi làm một loạt kiểm tra toàn diện, chỉ phán đoán đơn thuần là sốt cao.
Khương Ngọc vẫn nằm yên trên giường, khuôn mặt vô cùng tiều tụy, thế nhưng dung mạo dù nhợt nhạt vẫn nổi bật giữa ngàn hoa, tạo cho người ta có một cảm giác rung động như một hoa mỹ nữ yếu đuối nhu nhu nhược nhược.
Hạ Nhi ngồi bên cạnh, trong đầu xoay chuyển những suy nghĩ.
Cô nghe nói lòng dạ nữ nhân như cây kim dưới đáy biển. Cô cũng là nữ nhân, việc đoán bừa ra tâm tư của một nữ nhân khác cũng thật sự không khó lắm. Thế nhưng tâm tư của Khương Ngọc lúc này khiến cô cảm thấy vô cùng khó đoán, nếu nói không còn quan tâm tới Lương Hạ, tại sao lại để bản thân đổ bệnh suy nhược đến mức này?
Một lát sau, Khương Ngọc tỉnh lại.
Nữ nhân mở mắt, đôi đồng tử vẫn còn mơ hồ, chỉ có đôi chút tỉnh táo, một tay vẫn còn treo chai truyền, tình hình không quá tệ nhưng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt đến đáng sợ, đôi môi cũng trắng bệch.
Bác sĩ thấy Khương Ngọc đã mở mắt, lập tức rảo nhanh tới trước, gấp gáp hỏi:
“Khương tiểu thư, bây giờ cô cảm thấy thế nào?”
Khương Tình và Hạ Nhi đang ngồi bên cạnh liền đứng dậy bước tới.
Khương Tình nhanh một chút giơ tay sờ lên trán Khương Ngọc toàn là mồ hôi, nhẹ giọng:
“Vẫn còn sốt.”
Khương Ngọc còn mơ màng, lẩm bẩm:
“Chị ngất sao?”
Bác sĩ vội vàng lấy một chiếc khăn mặt sạch đưa tới, Khương Tình đón lấy rồi lau hết mồ hôi trên trán Khương Ngọc, thấp giọng trách móc:
“Chị sốt tại sao lại không nói? Không phải bản thân chị cũng là bác sĩ sao?”
Khương Ngọc ngọ nguậy muốn ngồi dậy.
Khương Tình lập tức dùng tay ấn xuống: “Nằm yên đi.”
“Không cần đâu.” Khương Ngọc nói.
Cho dù có bệnh, sức khỏe còn yếu đến mức này, nhưng giọng điệu vẫn rất ngang bướng.
“Nằm yên!” Khương Tình lạnh giọng, thái độ rất kiên quyết.
Khương Ngọc hít sâu một hơi, ngoan ngoãn nằm xuống.
Khương Tình lau mồ hôi xong, bác sĩ đứng bên cạnh liền tiến lên thử nhiệt độ:
“Vẫn còn sốt đấy.”
“Tôi không sao.” Khương Ngọc cất giọng yếu ớt, rồi lại định giãy giụa ngồi dậy.
Hạ Nhi lúc này mới bước đến, trên tay cầm cốc nước, ngồi ở đầu giường, ghé chiếc cốc tới gần môi Khương Ngọc:
“Uống đi.”
Có lẽ Khương Ngọc sau khi bất tỉnh cũng khát rồi, mệt mỏi nhấp một ngụm, ngay sau đó liền ho sặc sụa.
Hạ Nhi để chiếc cốc sang một bên, dùng lực vỗ mạnh bạo vào lưng Khương Ngọc, từng cái vỗ đều dùng sức mười phần, nhìn chỉ khiến người ta muốn nội thương, miệng cô còn liên tục nói:
“Ôi trời, chậm thôi…. Ai tranh của chị đâu chứ?”
Khương Ngọc ho đến đỏ bừng cả mặt mũi:
“Tiểu… khục… tiểu công chúa… khụ khụ… tôi đang… bệnh đấy. Khụ… khụ…”
Hạ Nhi chớp chớp rèm mi tuyệt mỹ, ngữ khí cực kỳ vô tội:
“Thì em có làm gì chị đâu, còn rất ân cần lấy nước cho chị đấy, chị không cảm động à?”
Khương Ngọc ho đến mức gần như muốn phun luôn lục phủ ngũ tạng ra ngoài:
“Em… nước nóng…. em còn… vỗ… khụ…”
Hạ Nhi vô cùng ân cần, ngữ khí tựa hồ hiểu rõ, rất hiểu chuyện mà cắt ngang:
“Hả? Gì cơ? Chị nhắc đến việc em vả mặt Du Tử Miên á? Aiya… lần sau em sẽ chú ý, không đụng vào con tuesday đó, được chưa?”
Khương Ngọc: “….”
Khương Tình ngồi bên cạnh chỉ bình thản liếc mắt nhìn Hạ Nhi, lại trông thấy khuôn mặt cô hiện lên biểu tình tiếc hận.
Khoan đã!
Biểu tình tiếc hận kia là sao?
“Haiz…” Hạ Nhi thấy ánh mắt kinh ngạc của Khương Tình, cô vừa thở dài vừa nhún vai.
Khương Tình chớp chớp mắt.
Thấy cô dùng vẻ mặt đó, Khương Tình ngược lại có phần hứng thú, cười ôn nhuận dịu dàng vuốt tóc cô rồi nói:
“Em cứ tuỳ tiện làm gì em muốn, tôi xử lý được.”
Ngữ khí của Khương Tình mười phần đảm bảo, có chút… lấy lòng.
Khương Tình nói vậy vì bản thân dám chắc cô nàng nào đó đang hối hận vì không ra tay nặng hơn với Du Tử Miên.
Hạ Nhi ngay lập tức gật đầu, ra hiệu bản thân đã tiếp thu.
Khương Ngọc: “…..”
Một nữ nhân đã khuấy đảo các đại gia tộc đến trời long đất lở, tước đoạt quyền lực của người khác làm màu mỡ cho Khương gia của mình, toan tính lòng người, sắp đặt từng bước, thiên tài tuyệt diễm, cao cao tại thượng, tao nhã thong dong, bình đạm lại không kém phần cao lãnh, một đám mây trên cao khiến người người kính ngưỡng…
Thế nhưng bộ dạng lúc này… có khác gì thê nô không kia chứ?
Khương Ngọc có chút cảm thán.
Hạ Nhi liếc nhìn vẻ mặt biến đổi của Khương Ngọc, ngay lúc này Khương Ngọc còn có thể bênh vực Du Tử Miên như thế, tuy rằng lời đồn bên ngoài nói ra rất khoa trương, cô lại chưa nhìn thấy được rõ Khương Ngọc nồng nàn tình cảm đến mức nào với Du Tử Miên.
Nhưng biểu hiện này không lẽ đã có tình cảm thực sự với mặt hàng chết tiệt đó?
Hạ Nhi nghĩ thế, lại không kiềm được sự giận dữ, cô áp người tới trước mặt Khương Ngọc.
Khương Ngọc dừng ho, kinh ngạc mở to mắt, trên đỉnh đầu là tiếng gầm bực bội:
“Du Tử Miên là gì của chị?” Hạ Nhi nghiến răng hỏi.
Một lúc sau, một thanh âm vững vàng chậm rãi vang lên:
“Là quá khứ… mà tôi muốn rũ bỏ.”
Ngữ khí Khương Ngọc nói ra rất nhẹ nhàng, có phần trêu chọc, nhưng lại càng giống như mang một ý tứ sâu xa đằng sau.
Hạ Nhi nghe thấy liền cười lạnh, nụ cười không chạm đến đáy mắt, rét buốt:
“Chị muốn rũ bỏ quá khứ, nhưng quá khứ lại vì chị mà đến rồi, bản thân không trốn được, không tránh khỏi, đây chính là số phận. Chị quyết định như thế nào, phải xem tâm ý của chị. Khương Ngọc — tôi sẽ không quản tới chuyện của hai người. Thế nhưng tôi cảnh cáo chị, đừng tiếp tục trêu chọc Lương Hạ nếu chị không đảm bảo được hạnh phúc nửa đời sau của cô ấy.”
Dứt lời, Hạ Nhi đứng dậy, đi ra ngoài.
Khương Tình lúc này không hề nhìn Khương Ngọc lấy một cái, cũng lập tức theo sau cô.