Hạ Nhi hét lên một tiếng, khoảng khắc chìm nổi, khát vọng phập phồng quấn lấy cô…
Hơi thở của cô lúc thì mỏng manh, khi thì nặng nề như sắp đứt…
Cô cao trào trong khoái lạc của sự đau đớn và sung sướng tột độ.
Khương Tình nhìn thân thể Hạ Nhi mẫn cảm co rút từng chặp, chậm rãi rút tay ra khỏi cơ thể cô. Dịch lỏng tuôn trào ướt đẫm một mảng lớn ga giường, dâm mỹ không chịu nổi.
Hạ Nhi thở hổn hển nằm xụi lơ trên giường, hơi nước trong hốc mắt từ từ kết thành một màn sương mỏng, ẩm ướt. Đôi mắt hổ phách vốn long lanh như những tia nắng bình minh, bây giờ càng thêm mông lung, mơ hồ.
Trên người đâu đâu cũng có vết đỏ.
Từ cổ cho đến chân, từng tấc da thịt trắng nõn của cô đầy rẫy những vết cắn và dấu tay ngang dọc, nơi ngực cùng xương quai xanh và bả vai là những dấu răng hiện lên rất rõ.
“Tệ thật…” Khương Tình thấp giọng than khẽ, vẫn một bộ dạng ôn ôn nhuận nhuận, đẹp đến nao lòng.
Vốn là một màn triền triền miên miên nói lên tình thiên bể dục vô tận, là một phòng đầy cảnh xuân kiều diễm, thế nhưng lúc này Hạ Nhi nằm bẹp trên giường, từng đợt hô hấp gấp gáp không ngừng nhả ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn nữ nhân ba năm qua dùng tính mạng để đốt cháy tình cảm của cô.
“Thật sự… không đau.” Hạ Nhi hổn hển nỉ non.
Vẻ mặt tự trách cùng khổ sở của Khương Tình lúc này khiến trái tim Hạ Nhi trở nên đau nhói.
Toàn thân nữ nhân vốn ôn nhuận tao nhã lại run rẩy hệt như chịu phải một cơn rét lạnh thấu da thấu cốt, trên trán tuôn ra những giọt mồ hôi ướt đẫm, chảy dài xuống hai bên khuôn mặt tuyệt mỹ như thi như hoạ, dọc xuống tận cần cổ thon thả trắng ngần.
Nghe Hạ Nhi nói thế, đầu lông mày của Khương Tình thoáng nhích lên một cái, rãnh môi bạc mỏng vô tình cong nhẹ, chậm rãi đưa một ngón tay lên kề vào miệng mà khẽ liếm một cái, biểu hiện mười phần câu hồn quyến rũ.
Ánh sáng yêu chiều gọt giũa từng đường nét trên gương mặt xinh đẹp càng thêm sắc bén, Khương Tình trầm giọng thì thầm:
“Em chắc là không đau chứ?”
Thanh âm nhẹ tựa như gió lướt qua vành tai Hạ Nhi, nóng rực với hơi thở trầm thấp nhả ra từng đợt.
Hạ Nhi thở hổn hển, có chút run rẩy, gật đầu.
Đôi tay thon dài trắng muốt đưa về trước, ngay lập tức nơi eo nhỏ của Hạ Nhi lại truyền đến một sự mơn trớn nhẹ nhàng rồi thình lình siết thật chặt.
Khương Tình ngang ngược thu hẹp vòng tay của mình lại, khiến cả cơ thể nhỏ nhắn thon gọn của cô bị nép sát vào người mình. Một tay đưa ra nắm lấy khuôn cằm tinh xảo của cô, nở nụ cười vô lại, khẽ thì thầm:
“Nếu em không đau, mình tiếp tục.”
Hạ Nhi mở to mắt.
Cô hoảng thật rồi.
Chỉ cảm thấy nhột nhột toàn thân khi thứ hơi thở như ngậm lửa kia cứ phả nhẹ vào vành tai của cô.
Khương Tình… còn muốn?
Âu sệt!!!!
Bị lừa rồi!!!
Dưới ánh đèn vàng trong căn phòng, từng tấc da thịt trơn nhẵn của Hạ Nhi được khắc hoạ lên một sự kiều mị đầy gọi mời.
Bờ vai trần nhỏ gọn, bóng loáng, đôi ngực căng tròn rất vừa phải, lại còn thêm vòng eo thon thả cùng cặp chân ngọc ngà thẳng nuột.
Làn da trắng như tuyết chi chít dấu vết hoan ái càng làm tôn thêm nét đẹp mị hoặc đến cực điểm.
Cặp mông căng tròn của cô đặt gọn trên đùi Khương Tình, cơ thể nhỏ nhắn phảng phất mùi hương tự nhiên làm tâm trí Khương Tình hơi mơ hồ một lúc.
Nâng cao khuôn cằm tinh tế hoàn hảo, Khương Tình nhếch môi khẽ nói:
“Ngồi lên đây!”
Giọng nói nhả ra dứt khoát, ánh mắt kiên định không lộ nét kiên nhẫn.
Là một ngữ khí ra lệnh bá đạo không gì bì nổi.
Hạ Nhi chống người ngồi thẳng dậy, cô xoay người dang rộng đôi chân ngồi lên trên đùi của Khương Tình.
Mái tóc nâu dài hơi ẩm ướt rối nhẹ của cô thoáng rũ ra trước ngược, ở góc nhìn này, chiếc mũi thon gọn cao thẳng tinh tế của cô càng trở nên hoàn hảo, đẹp không sao tả nổi.
Khương Tình vòng tay giữ lấy eo của cô, ánh nhìn lướt thấp dần xuống trên cơ thể mỏng manh, dừng lại nơi đôi ngực căng đầy đang nhấp nhô theo từng nhịp thở gấp gáp của cô.
Hai đầu nhũ hoa hồng nhuận đẹp đẽ, xinh đẹp vô cùng.
Bàn tay Khương Tình lúc này bắt đầu di chuyển. Những ngón tay mang theo thứ xúc cảm ấm nóng, trượt trên vùng đùi non thon gọn trắng ngần của cô, từng chút từng chút di chuyển lên cao hơn, luồn vào trong mơn trớn vùng nhạy cảm giữa hai chân cô, vô cùng chậm rãi hưởng thụ.
Hạ Nhi thở đứt quãng từng hồi, mỗi một tấc da thịt như đang kêu gào không ngừng, đòi hỏi.
Khương Tình nhìn vẻ mặt mê đắm đến không còn chút lý trí nào của Hạ Nhi, chỉ thấy cực kì quyến rũ, mê luyến tản ra từ con ngươi hổ phách đầy dục vọng.
Những mảng da thịt trắng ngần dưới ánh đèn soi rọi vào cô càng tăng thêm hiệu ứng cho một cơ thể hoàn hảo không đọng chút tì vết.
Đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình phút chốc trở nên u tối như một hố đen không đáy, ánh lên tia ma mị khó đoán.
Nữ nhân da trắng như ngọc, má phấn hồng hào, môi mềm mại khẽ cắn hờ hững, đầy kiềm chế mà cũng đầy gợi dục.
Bàn tay mang theo hơi nóng như hoả nhiệt áp đặt lên da thịt trơn nhẵn của Hạ Nhi, đầu ngón tay thon
dài khẽ trượt gần tới khe mông tối tăm đầy gợi cảm.
Làn da Hạ Nhi vô thức bị nổi đầy gai óc.
Thanh âm trầm khàn nhả nhẹ, truyền đến màng nhĩ của cô một lời mệnh lệnh tuyệt đối:
“Chủ động đi. Bảo bối.”
Hạ Nhi hé mở cặp mắt hổ phách xinh đẹp, theo đà áp xuống môi Khương Tình.
Nhịp thở của cô không thể nào tự chủ được. Đôi ngực đẫy đà kia cứ không ngừng lên xuống, hệt như đang gọi mời nữ nhân trước mặt mau tới thưởng thức.
Đầu nhũ hoa cũng đã tự căng cứng, dựng cao đầy kiêu hãnh.
Ánh mắt Khương Tình chợt u tối lạ thường, khẽ đưa ngón tay của mình ngang ngược động chạm vào một bên nhũ hoa của cô, hết xoa rồi nắm lấy, khiến Hạ Nhi run lên từng hồi vì kích thích.
Khi mà bản thân còn chưa định hình được điều gì, Hạ Nhi chỉ kịp nhận thấy toàn thân bị một lực rất mạnh giữ lấy rồi ghì chặt khiến cô ngã nhào về trước.
Bàn tay của Khương Tình áp lên sau đầu cô, ghì lấy môi cô áp vào môi mình, một tay khoá chặt cố định cô trên người.
Nụ hôn ướt át lại kích tình đến cực điểm, nước bọt từ khoé miệng Hạ Nhi chảy xuống cả rãnh ngực gợi cảm, nhìn lại càng thêm phần uỷ mị, gợi cảm khó cưỡng gấp bội phần.
Khương Tình rời môi cô, sau đó chậm rãi đưa ngón tay lướt nhẹ qua cánh môi đỏ ửng vì bị hôn mạnh bạo, khàn giọng càn rỡ nói:
“Em ‘ở trên’!”