Nhưng vừa quay đi lại không kìm được lòng mình mà ngẩng đầu lên, liếc nhìn lên cửa thang máy.
Bóng dáng thanh nhã của nữ nhân ôn nhuận như ngọc in lên lớp kính vẫn đang nhìn cô chằm chằm.
Hạ Nhi vội vàng quay mặt đi, trái tim đập thình thịch.
Thang máy từ từ đi lên tầng cao nhất rồi dừng lại.
Hạ Nhi vẫn cảm nhận được Khương Tình đang nhìn mình.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô lại nghe thấy Khương Tình nói một câu:
“Tôi cũng rất nhớ em.”
Giọng nói ôn nhuận rất khẽ cũng rất thấp, như tiếng chuông bạc treo trước gió, cực kỳ vui vẻ.
Cả người Hạ Nhi căng ra, trong đầu như có ngàn vạn pháo hoa vừa nổ tung.
Sau đó cô nhạy bén nghe thấy tiếng xuýt xoa vang lên tứ phía.
Cô vẫn luôn biết Khương Tình có thể bất chấp công khai thể hiện cảm xúc của mình với cô, nhưng…
Cô đang mải nghĩ thì cánh cửa thang máy bật mở, đã tới tầng làm việc của Khương Tình.
Bấy giờ Hạ Nhi mới bàng hoàng, một đám cổ đông đi theo như thế này, Khương Tình hẳn là có một cuộc họp quan trọng, cô đi theo lên cùng để làm gì a?
Ngoài cửa thang máy cũng có một vài người đứng, hầu hết đều là nhân viên, có trợ lý và thư ký, còn có Tô Thịnh đang bất động chờ đợi.
Khương Tình chỉ nhìn cô, không nhúc nhích, đám cổ đông ở phía sau cũng không dám đi ra.
Người bên ngoài nhìn thấy chủ tịch của bọn họ đứng bên trong lại càng không tiện nhắc nhở.
Nhất thời, cả đám người cứ bị mắc lại tại đó.
Xung quanh bắt đầu có người rì rầm to nhỏ.
Cuối cùng, vẫn đến lượt Khương Ngọc nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở một câu:
“Khương Tình…”
Khương Tình lại đánh mắt nhìn cô, cười khẽ.
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, hơi thở dài rồi bước ra khỏi thang máy.
Khương Tình ngay lập tức theo sau, trên người thoang thoảng mùi hương như lan như sương cực nhạt.
Những người bên trong thang máy lúc này mới dám lục tục bước ra.
Hạ Nhi đang đi phía trước bỗng bật cười, cô bất thình lình quay đầu lại.
Khương Tình vốn dĩ vẫn đang theo chân cô, lập tức dừng bước.
“Tình à…” Thanh âm của Hạ Nhi rất nhỏ, kiều mị lại có chút nũng nịu.
Giữa một khung cảnh người qua người lại tấp nập nhân viên, chỉ một tiếng động cũng có thể dìm chết âm thanh của cô.
Thế nhưng, Khương Tình đã nghe thấy, khoé môi cong lên nụ cười vô hạn cưng chiều:
“Ừ. Tôi đây.”
Hạ Nhi rảo bước tới gần Khương Tình, giọng nói không nhanh không chậm:
“Em đợi chị trong phòng làm việc được không?”
Khương Tình hơi sửng sốt, ngay sau đó trên đầu Hạ Nhi vang lên một tiếng trả lời rất nhu thuận:
“Ừ.”
Hạ Nhi ngước mắt lên, thấy ánh mắt nâu sẫm kia quả nhiên mang nồng đậm ý cười.
Cô buồn cười hỏi thêm một câu:
“Chị sẽ xong nhanh chứ?”
“Sẽ.”
Khương Tình lại buông ra một chữ, sự dịu dàng trong chữ này đã khiến đám người xung quanh trở nên bấn loạn.
“Em đừng rời đi, tôi sẽ xong nhanh thôi.” Khương Tình lại bổ sung thêm một câu.
Hạ Nhi gật nhẹ đầu:
“Ừm.”
Khương Tình cúi đầu cười.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt cười dịu dàng đến ôn nhuận tao nhã đó, thoáng chốc lại cảm thấy như xuân về hoa nở, cô ngó nhìn đám người đằng sau đang đứng đợi, hít sâu một hơi rồi ghé sát lại:
“Chị tới đây, cúi thấp đầu xuống một tý, chị cao quá đi.”
Khương Tình vốn đang cười bỗng ngưng bặt, tuy không nói gì nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu xuống.
Hạ Nhi ghé sát người tới, áp bờ môi đỏ mọng vào tai Khương Tình, thì thầm:
“Nhanh một chút, người ta đợi chị tới ‘làm’ đấy.”
Khương Tình nghe xong, hơi rướn môi lên cười đến mị hoặc chúng sinh.
“Đây là em nói.”
Thanh âm trầm thấp đến cực hạn, tựa hồ vô cùng mong đợi, khóe miệng không giấu nổi nụ cười.
Hạ Nhi ngoan ngoãn gật đầu, xoay người hướng tới phòng làm việc riêng của Khương Tình.
“Đợi đã.” Khương Tình bỗng gọi giật cô lại.
Hạ Nhi xoay người.
Khương Tình tiến thêm hai bước, đứng lại trước mặt cô:
“Tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn em đợi.”
Hạ Nhi ngạc nhiên: “Gì cơ?”
Khương Tình giơ tay véo má cô, ánh mắt đong đầy nụ cười:
“Bỏ một cuộc họp cũng không sao.”
Đôi con ngươi nâu sẫm mang theo tia nhu tình liếc mắt nhìn Hạ Nhi.
Hạ Nhi bàng hoàng rồi.
Đám người phía sau nghe thấy cũng câm lặng luôn.
Khương Tình bỗng dưng cúi người về phía trước, một tay vòng xuống đôi chân mảnh khảnh của cô, một tay để ở sau vai, trực tiếp ôm ngang cô lên.
Tiếng kêu sợ hãi vang lên trong không gian, dần dần trở nên hỗn loạn, vẻ mặt Khương Tình vẫn thanh lãnh đạm bạc, chậm rì rì ôm người đi, thẳng đến phòng làm việc.
Lúc vừa bắt đầu Khương Ngọc chỉ định xem náo nhiệt, nhưng lúc này đã bị một màn này làm cho kinh sợ không nhẹ, tay chân luống cuống đứng dạt qua một bên.
Hạ Nhi cũng muốn điên rồi.
Khương Tình căn bản không hề có chút ra hiệu nào, cũng chưa cho cô một giây để chuẩn bị, đến khi cô ngây ngốc lấy lại tinh thần, thì đã bị người này bế ngang người lên.
“Khương Tình, chị…”
Dưới những ánh mắt khiếp sợ nhìn qua đây, Hạ Nhi buồn bực giọng khẽ run, vừa sợ vừa giận duỗi tay đẩy người Khương Tình ra:
“Chị lại muốn làm gì đấy?”
Khương Tình rất bình thản, bước chân không nhanh không chậm, từ tốn chậm rãi:
“Thoả mãn em là điều ưu tiên hàng đầu của tôi.”
Thanh âm ôn nhuận mang đậm sự cưng chiều ấy vừa dứt, Khương Tình lạnh giọng bỏ lại một câu cho Khương Ngọc đang thẩn thờ đứng phía sau:
“Khương Ngọc. Buổi họp cổ đông hôm nay chị làm chủ đi.”