Hạ Nhi nghe vậy, cô nở nụ cười âm u, lành lạnh:
“Chị đừng giả vờ vô tội trước mặt em. Trước kia không nói nữa, bây giờ chúng ta cũng xem như trở lại như xưa rồi, đúng không? Thế nên có một vài món nợ nhất định em phải tính toán rõ ràng. Con người em không hiền thục, tốt bụng đến thế đâu.”
Khương Tình gật nhẹ đầu, nghiêm túc ngồi thẳng dậy, vươn tay nhặt lấy con dao và quả táo, giọng điệu từ tốn chậm rãi:
“Hôm em trở về từ Kiền Thành, tôi phải dự một buổi tiệc ở Cao gia. Hôm đó tôi uống không nhiều, nhưng trước khi rời đi, Cao Vỹ Quang mời tôi một ly, trong ly rượu có một lượng thuốc cực mạnh khiến người uống sẽ bị mê man một lúc. Tôi tin tưởng Cao Vỹ Quang, khi trở về cũng không để ý tình trạng của bản thân. Thế nhưng, chuyện em trở về sớm hơn dự tính lại dường như nằm trong dự liệu của Cao Vỹ Quang và Bối Lạc. Ngày hôm đó, đúng lúc tôi đang mơ hồ không tỉnh táo, Bối Lạc đến căn hộ tìm tôi. Không nói hai lời đã lao tới đẩy tôi vào phòng ngủ, tôi mê man không rõ, thế nhưng thật sự tôi và cô ta không xảy ra chuyện gì cả. Em đến trước sau cô ta chỉ vài phút đồng hồ, ly rượu đó lượng thuốc quá mạnh, tôi không rõ giờ giấc, không nắm được bản thân mình đã làm gì, thế nên cũng bị Bối Lạc lừa một vố. Nghĩ rằng mình đã thất thố làm chuyện có lỗi với em.”
Trong lúc nói mấy lời này, Khương Tình không nhìn cô mà chỉ tập trung gọt táo.
Khương Tình gọt rất nhanh, chẳng mấy chốc vỏ táo đã được gọt hết. Dây vỏ dài ngoằng được gói trong một lớp khăn giấy không một nếp nhăn, rồi ném chuẩn xác vào trong thùng rác.
“Sau khi em đến, tôi tỉnh lại mới nhận thấy chuyện này không bình thường. Tôi trước giờ tính cảnh giác rất cao, cho dù là khi ngủ cũng không dễ dàng xâm phạm người khác như thế. Tôi muốn giữ Bối Lạc lại để tra ra mọi chuyện. Lại thêm chuyện Dung Lạc gởi cho tôi tập tài liệu điều tra về chuyện lúc xưa của Cố gia và Trầm gia. Giờ phút đó tôi hoang mang vô cùng, sợ hãi cùng bất an. Tôi cố gắng giữ vững lý trí để giải quyết từng chuyện một, khi mọi thứ đã ổn thoả sẽ nói cho em biết. Sau khi điều tra chuyện của Bối Lạc, tôi lại phát hiện ra Cao gia phản bội.”
Khương Tình vừa nói vừa bổ quả táo thành hai nửa, dùng mũi dao sắc tỉ mỉ gạt bỏ hột táo bên trong, rồi lại làm như vừa nãy, gói hột táo vào giấy và vứt đi.
“Đến nước này, tôi chỉ có thể tương kế tựu kế để Cao Vỹ Quang nghĩ rằng tôi đã suy sụp hoàn toàn mà buông tha cho em. Mọi hoạt động của Khương gia đều đình chỉ, để Dung Lạc thừa cơ lấn lướt tới trong thương trường, đạp ngã Khương gia xuống đài. Cao Vỹ Quang nghĩ mọi chuyện đã tiến triển thuận lợi, nên bắt đầu không kiêng nể làm loạn Khương thị, tiết lộ về dự án Du Thành cho Dung thị. Dung Lạc ngay lập tức nhúng tay vào Du Thành, cướp đi dự án vốn dĩ Khương gia đã nắm chắc trong tay. Khương gia vì Cao gia ngay phút cuối lựa chọn phản bội, ngay lập tức mất đi tư cách tranh chấp Du Thành.”
Khương Tình nói rất chậm rãi, tay cầm dao lại cắt táo thành từng miếng nhỏ quy chuẩn:
“Tôi lấy lùi làm tiến, kích thích Dung Lạc chiến trên thương trường ở nước S. Một mặt dùng thế lực đã dựng lên ở nước A, từng bước chèn ép dồn thế lực gốc rễ của Dung Lạc ở nước A vào đường cùng. Thành công khiến Dung thị lâm vào khủng hoảng.”
Khương Tình dừng gọt táo, bình thản nhìn cô.
Hạ Nhi lẳng lặng nghe, không nói gì.
Khương Tình hạ tầm mắt, lại chậm rãi bỏ từng miếng táo vào đĩa, táo được bổ đều đặn miếng nào ra miếng đó, gọn gàng, xinh đẹp lại tỉ mỉ.
Khương Tình vươn tay ra cầm lấy giấy ướt lau tay, sau đó cũng lau luôn cả con dao gọt táo. Sau khi đặt lại vị trí cũ, từ tốn nói:
“Du Thành tôi không nhường. Nhưng tôi không phải thần thánh, tôi cũng là người bình thường, có rất nhiều chuyện chưa chắc đã làm được như dự liệu. Giống như việc em suýt nữa rời khỏi tôi, hoặc như… tâm tư của em. Chỉ duy nhất em —— tôi một chút cũng không có niềm tin vào chính mình.”
Nói rồi, Khương Tình đưa tay chỉ vào lớp băng trên cổ tay mình:
“Tôi dường như đã không còn cách nào nữa, dùng những cách thức ấu trĩ điên cuồng như thế này để dồn ép em trở về. Tôi bị thương đây này, em thì lại tích cực đến sự sống chết của người khác như vậy. Nhìn thấy em muốn lao lên cứu Dung Lạc mà không màng tính mạng mình. Tôi đã rất tức giận, lại không dám phát giận ra với em.”
Hạ Nhi giật mình thảng thốt, thái độ không dám tin những gì mình vừa nghe, cô trừng mắt nhìn Khương Tình rồi lạnh giọng khinh bỉ:
“Thế nên chị mới cố ý ‘dạy dỗ’ Dung Lạc? Chị phải biết chuyện Du Thành nếu không có sự chấp thuận từ Dung Lạc, sẽ chả thể tiến triển dự án đó. Biết rõ còn trút giận lên người ta làm gì? Kéo thù hận bao năm như vậy chị thấy chưa đủ sao?”
Khương Tình cười khẽ lên tiếng, giọng nói vẫn thấp và trầm như thế:
“Trong mắt tôi, làm ăn là làm ăn, nền tảng của hợp tác là có thể mang lại lợi nhuận đồng đều. Tôi làm việc cho Khương gia, làm việc cho bản thân mình, không cần hạ thấp thân phận để đạt được một số việc hợp tác, nếu lúc đó em không muốn cứu Dung Lạc. Tôi sẽ bỏ mặc cô ta không màng tới. Dù sao một tình định nguy hiểm như cô ta tuỳ thời đều muốn cướp em đi khỏi tôi. Quả thật rất chướng mắt.”
Hạ Nhi vô cùng thông minh, lập tức im lặng, lúc này nói đạo lý với nữ nhân ghen tuông này hoàn toàn là vô ích.
Khương Tình đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa sổ, mở ra một khe hẹp.
Chẳng mấy chốc, khí nóng đã xộc vào phòng, va chạm với khí lạnh bên trong phòng, hình thành một luồng nóng lạnh đan xen không đều nhau.
Khương Tình chậm rãi châm một điếu thuốc, mùi thuốc lá thoảng qua, nhẹ nhàng cũng theo luồng khí nóng lạnh bất định ấy lan tỏa khắp phòng.
Làn khói thuốc làm mờ đi khuôn mặt tuyệt mỹ ôn nhuận như tranh vẽ.
Khương Tình xoay tay gạt tàn thuốc rồi nói tiếp:
“Tôi đã cho người chuyển đồ của em tới chỗ tôi. Sau khi chuyện Du Thành kết thúc, chúng ta lập tức kết hôn ngay.”
Hạ Nhi sửng sốt, ánh mắt nhìn Khương Tình chằm chằm, rất lâu sau mới lẩm bẩm:
“Gì chứ? Chuyển tới ở với chị?”
Khương Tình nghiêng đầu qua, cười đến ôn nhuận vui vẻ. Ánh nắng của mùa đông chiếu lên người mang đến cảm giác ấm áp và rực rỡ, xua tan toàn bộ quá khứ u ám đau thương giữa hai người trước kia.
Khương Tình ném tàn thuốc, bước chậm rãi tới bên cạnh giường ngồi xuống.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình đổ người tới, tưởng rằng Khương Tình muốn dựa vào vai cô, ai ngờ Khương Tình thẳng thừng nằm xuống, gối đầu lên chân cô, mái tóc đen dài xoã ra trải dài xuống như thác nước.
Ánh mắt hai người đập thẳng vào nhau, nhất thời, sự thân mật này khiến cô nhớ lại những ngày hạnh phúc trước đây, trái tim bắt đầu hoảng loạn đập từng nhịp vội vã.
Cô cảm thấy Khương Tình rất tốt, rất hoàn mỹ.
Khi dịu dàng ôn nhu cũng tốt, khi cuồng dã lộng hành cũng tốt.
Từng đường nét nhu hoà trên khuôn mặt như được một con dao điêu khắc vô cùng gợi cảm, từ góc mặt lãnh đạm trượt xuống cần cổ thanh mảnh, đẽo gọt nên dáng vẻ trời sinh của một nữ nhân ôn nhuận tận xương.
Nếu như trong cuộc đời có khoảnh khắc nào đó Khương Tình cảm thấy yếu ớt vô lực, cô không biết liệu nữ nhân này có thể nũng nịu làm chú mèo mềm mại, yên lòng vùi trong ngực cô, để cho cô che chở, bảo vệ hay không?
Cô biết rõ đôi mắt cười có phần ôn hoà này ẩn giấu một trái tim rất giỏi kiểm soát và khống chế.
Khương Tình là một nữ nhân giỏi tính toán từng bước, âm mưu toán tính là bản năng.
Cho dù là dối trá lọc lừa đằng sau nụ cười bình thản, cho dù là lòng dạ hoang mang, ngay cả giây phút này cũng vậy.
Thế nhưng, dù ngăn cách trăm núi ngàn sông, hơi thở của cô và Khương Tình vẫn quyện vào nhau thế này, lôi kéo nhau gắn kết không rời, giống như số phận đã định sẵn vậy.
Nữ nhân trước mặt mọi người nghiêm túc, đứng đắn ấy, lạnh lùng ấy, biết tự kiềm chế ấy, chính những dư vị rất quyến rũ ấy đã khiến cô yêu đến không thể dừng lại.
Khương Tình nằm trên chân cô, vòng tay qua ôm lấy cô, cảm giác ôm vào lòng là người con gái mềm mại như ngọc, khiến bản thân hạnh phúc đến không nỡ buông tay.
Khương Tình chậm rãi giơ tay lên, chạm vào những lọn tóc nâu dài xinh đẹp, quấn nó vào kẽ tay, trong đôi mắt lại là sự dịu dàng và cưng chiều với cô đến vô hạn:
“Bảo bối. Đừng từ chối. Tôi đã sẵn sàng cho một cuộc sống không thể thiếu em rồi.”
Ánh nắng bị lớp kính màu trà xoa dịu, hắt xuống một góc trong phòng.
Triền miên nhu hoà, êm ả lại vô hạn bình yên.