Cô ta mở to mắt không thể tin nổi.
Hạ Nhi tát rất mạnh, khuôn mặt Bối Lạc đỏ lự lên ngay tức khắc, khoé miệng bật máu, đủ biết cô dùng lực quả thật không hề nhẹ.
Hạ Nhi vốn nghẹn một bụng tức khi Bối Vy đổ oan cho mình, bây giờ nghe Bối Lạc nói như thế lại càng tức giận mãnh liệt hơn, từng chữ nghiến răng nghiến lợi:
“Tôi hay nghe người ta nói —— đánh người không nên đánh mặt, nhưng gặp phải người đáng đánh mà không đánh thì rất uất ức với bản thân rồi.”
Thần sắc Bối Lạc lập tức cứng đờ, khiếp nhược sợ hãi lui về sau.
Thân thể Bối Vy lại run lên một cái, giống như là ngậm lấy hối hận cùng sợ hãi vô hạn.
Hạ Nhi cảm thấy hai nữ nhân này chính là ngứa đòn.
Cô không nhịn được cái tính tự tung tự tác, luôn cho mình là thấu triệt mọi thứ, áp đặt bản tính của bản thân lên người khác như vậy.
Một đám người phía sau há hốc miệng kinh ngạc.
Bối Vy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Bối Lạc bị người ta đánh.
Phải biết Bối Lạc sinh ra đã là thiên chi kiều nữ, muôn vàn sủng ái đều dồn vào người cô ta, người như Bối Lạc sinh ra đã nắm giữ trọn vẹn trong tay một Bối gia hùng mạnh, là người thừa kế duy nhất được thừa nhận ở hiện tại.
Tuy Bối Vy mang danh Đại tiểu thư Bối gia, nhưng danh không chính ngôn không thuận, chỉ là con của vợ lẽ, chính là loại không thể lên nổi mặt bàn, không có tiếng nói trong gia tộc.
Bối Lạc thân phận lại trái ngược, là người thừa kế chính thống, còn là thiên tài được tiếp thu nền giáo dục tinh anh, trọng điểm bồi dưỡng của Bối gia, tuy rằng bản tính cao ngạo tự mãn, luôn cho mình là trung tâm vũ trụ, nhưng phải thừa nhận Bối Lạc có tư cách xứng đáng để cao ngạo.
Nữ nhân tốt đẹp nhất trên đời, tài giỏi lại còn là thiên tài —— cho dù khinh người hay hành xử không đúng mực, trước giờ vẫn luôn được tha thứ.
Chuyện đó đã hình thành nên một Bối Lạc không để ai vào mắt, tự cao tự đại, thậm chí cô ta xem thường tất cả những người xung quanh, một mực tự coi mình là một con khổng tước cao quý, ngoài Khương Tình ra thì không một ai xứng với cô ta nữa.
Tay Bối Lạc run run chạm vào gò má nóng hổi, ánh mắt oán hận lại phẫn nộ đến cùng cực, giọng rít ra từ kẽ răng:
“Hạ Nhi! Cô —— dám đánh tôi?”
Hạ Nhi bật cười yêu dị trào phúng, giọng điệu trầm thấp, còn có một tia áp lực cất dấu vô hình bắn về phía Bối Lạc.
“Đánh cô thì thế nào? Có bản lĩnh thì đánh lại đi. Bối Lạc! Tôi nói cho cô biết, con người tôi chính là vô cùng hung hăng càn quấy, làm người ghét nhất là ai đổ oan cho mình.”
Dứt lời lại tiến tới gần Bối Lạc, từng chữ chầm chậm phun ra:
“Tôi đã nói —— tôi đối với Khương Tình chính là một mảng chân tình vững chắc như bàn thạch. Các cô lại luôn mồm áp đặt bản thân tôi dây dưa với một nữ nhân mà tôi —— Vô, cùng, chán, ghét.”
Bối Lạc buông tay trên mặt xuống, ánh mắt dữ tợn vặn vẹo, cao giọng quát lên:
“Hạ Nhi! Nữ nhân hung hăng càn quấy không chút cố kị như cô, muốn làm nữ chủ nhân của Khương gia? Cô là muốn Khương gia cũng theo cô tuỳ hứng làm bậy, không xem ai ra gì sao?”
Hạ Nhi nghe thấy, cười quỷ dị gằn giọng:
“Hung hăng càn quấy! Được thôi, đã vậy bổn tiểu thư sẽ hung hăng càn quấy đến cùng cho các cô xem nhé.”
Bối Lạc cười lạnh, âm trầm mở miệng:
“Thế nào? Nữ nhân phong lưu thành tính, hung hăng càn quấy, câu dẫn hết người này đến người khác. Hết Khương Tình lại đến Dung Lạc, bây giờ bên người còn mang theo một tiểu tình nhân như cô. Cho dù cô có đánh chết tôi thì thay đổi được sao? Tôi đây muốn chờ xem, Dung Lạc sẽ đến đây xử trí cô như thế nào.”
Khương Tình đứng phía sau đột nhiên bước tới trước mặt Hạ Nhi, chầm chậm ôn nhuận mở miệng:
“Em thiếu tôi một khoản phong lưu thì dùng cả đời để trả cho tôi, còn về phần các khoản phong lưu khác của em —— tôi sẽ tới trả.”
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, nhìn Khương Tình chớp chớp mắt.
Khương Tình liếc nhìn Bối Lạc đang cứng đơ người.
Giống như một đóa Mạn Châu Sa trong bóng tối sâu thẳm của địa ngục, dùng máu người để tưới, cho dù ánh mặt trời chiếu xuống cũng phải tăm tối mất ba phần, giọng nói ôn nhuận lạnh lẽo trầm thấp:
“Cả cuộc đời Khương Tình này chỉ chứa nổi một Hạ Nhi hung hăng càn quấy như vậy, những nữ nhân khác cho dù là ôn nhu như nước — nhiệt tình như lửa. Cũng không thể khiến tôi động tâm dù chỉ một lần. Bối Lạc — cho dù Hạ Nhi có tuỳ ý làm bậy đến mức nào, tôi cũng tình nguyện đứng phía sau chống một khoảng trời cho cô ấy muốn làm gì thì làm.”
Bối Lạc run lên, chậm chạp lùi về sau, ánh mắt kinh hoảng đột ngột ửng đỏ, ngập nước.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình chắn trước mặt mình và Bối Lạc, bật cười thành tiếng.
“Thật muốn gả cho chị.”
“Chỉ cần em muốn, tôi liền cưới được. Thế nào?”
Khương Tình nhàn nhạt mở miệng.
Hạ Nhi ngừng động tác một lát, sau đó lập tức không có chút liêm sỉ nào lớn giọng:
“Cưới! Cưới em liền đi.”
Khương Tình tao nhã thong dong từ trong túi lấy ra một chiếc nhẫn.
Ánh chiều tà dần biến mất, từ phía chân trời hoàng hôn đỏ rực liền xuất hiện, hương thơm từ những cánh hoa hồng lan toả vương vấn, khiến người không nhịn được mà chuếch choáng say lòng.
Cánh hoa hồng bay bay rơi nhẹ lên mặt hồ nước tĩnh lặng, nụ hồng khoe sắc, gió lặng lẽ nổi lên, thổi tung mái tóc nâu dài thướt tha, từng sợi tóc đen rời rạc mang theo mùi hương như lan như sương thanh mát hoà lẫn với hương vị của biển cả.
Hạ Nhi khuôn mặt xinh đẹp cực kỳ diễm lệ, giống như hoa tường vi sang quý tuyệt sắc đang nở rộ — yêu kiều, diễm lệ không gì sánh bằng.
Tay run run, vươn ra chạm vào chiếc nhẫn quen thuộc kia, giọng nói không giấu được có chút kích động lại vội vã:
“Chị… tìm thấy nó sao?”
Khương Tình cười khẽ một tiếng, thanh âm ôn nhuận trong suốt tựa tiếng chuông bạc êm tai:
“Em còn nguyện ý không?”
Hạ Nhi bật cười, đưa tay ra trước mặt Khương Tình.
Một lần nữa nhìn thấy chiếc nhẫn ấy trở lại trên ngón áp út thon dài xinh đẹp, cô có chút nghẹn ngào.
“Khi trở về. Chúng ta sẽ lập tức đính hôn.”