“Tiêu Tự! Vào đi.” Hàn Tịch liếc mắt trầm giọng nói.
Dung Lạc cười lạnh, tức khắc giọng nói lạnh xuống vài độ.
“Hàn Tịch! Cậu cứ tự nhiên trước mặt tôi như vậy sao?”
Dứt lời liền liếc mắt về phía vị trợ lý đang co rúm cả người kia, khóe môi diễm lệ nhếch lên:
“Muốn vào không?”
Thiếu niên mờ mịt lắc đầu, gần như bị vẻ tàn bạo và đáy mắt hung tàn của nữ nhân trước mặt dọa sợ phát khóc.
“Dung Lạc!” Hàn Tịch trầm giọng.
“Tôi để cho cô xem vết thương, còn người khác — Cút!!!” Dung Lạc cong khoé môi lạnh lùng âm trầm nói.
Hạ Nhi ngay lập tức đứng dậy.
Dung Lạc bắt lấy cổ tay Hạ Nhi kéo xuống, lạnh giọng.
“Em phải ở lại!!”
“Tôi không phải cô ta.” Hạ Nhi chỉ tay vào Hàn Tịch, bổ sung thêm một câu:
“Bổn tiểu thư chính là — người khác đấy!”
Dung Lạc siết chặt tay Hạ Nhi, nụ cười dịu dàng trên khóe môi biến hình thành một độ cong quỷ dị lại dữ tợn:
“Em là người của tôi. Không phải — người khác.”
Hạ Nhi cố gắng giật tay ra khỏi tay Dung Lạc, cười chế nhạo nói:
“Dung tiểu thư! Tôi không phải là của cô. Cô đừng có ấu trĩ như vậy.”
Ánh mắt xanh biếc chậm rãi tối xuống, xa xôi thâm trầm tựa biển sâu, Dung Lạc cười âm trầm đe doạ:
“Em muốn ngay bây giờ — tôi biến em thành của tôi không?”
Hạ Nhi dừng động tác, vô cùng ngoan ngoãn ngồi trở lại.
Hàn Tịch nhìn sắc mặt Hạ Nhi trắng bệch, dường như đã bị dọa sợ, một chữ cũng không nói nữa, môi đỏ mọng còn khẽ run, ánh mắt hổ phách hoảng loạn.
Hàn Tịch không kiềm được cười khẽ.
“Hạ tiểu thư! Lúc nãy cô có làm rơi đồ.”
Hạ Nhi nâng nhẹ mí mắt — không trả lời.
Hàn Tịch từ trong túi lấy ra một dải lụa màu xanh ngọc, tay khẽ đưa ra trước mặt cô.
“Tôi nhặt được. Trả lại cô.”
Hạ Nhi ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn non mềm, da trắng như tuyết, khuôn mặt hơi gầy tái nhợt, hạ tầm mắt không nhìn vào mắt Hàn Tịch, tay phải vươn ra muốn nhận lấy.
Còn chưa kịp chạm tay vào, dải lụa đã bị Dung Lạc nhanh tay cướp mất.
“Hàn Tịch! Hạ Nhi là của tôi.”
Ánh mắt của Dung Lạc rất hung dữ, mày nhíu lại, không kiên nhẫn kiềm chế tính tàn bạo nữa, một bộ dạng tùy thời đều muốn đi lên đánh người.
Hạ Nhi trợn tròn mắt.
Người này… Người này sao có thể không biết xấu hổ mà nói như thế chứ?
Hàn Tịch rủ nhẹ mí mắt, con ngươi màu nâu nhạt hơi sáng, vẻ mặt dịu dàng hiền hòa sa sầm xuống, lạnh nhạt nói:
“Dung Lạc! Tôi chỉ là trả đồ.”
Dung Lạc cười lạnh, một tay chống má biếng nhác nói.
“Hàn Tịch! Tôi rất hiểu rõ cô.”
Hàn Tịch bật cười, quay đầu nhìn trợ lý Tiêu Tự của mình đang đứng bên cạnh cửa, hỏi một câu phát ra từ tận nội tâm:
“Nhìn tôi giống quỷ đói háo sắc lắm hả?”
Trợ lý: “?”
Hàn Tịch lại dời đôi mắt nâu nhàn nhạt liếc về phía Hạ Nhi, thấp giọng nói một câu.
“Tôi chỉ thấy cô gái này quá mức xinh đẹp — là thưởng thức. Không như cách cậu nghĩ đâu.”
Dung Lạc nghiêng đầu qua, gáy ngọc uốn lượn nhẵn nhụi ẩn hiện sau cổ áo, giống như viên đá quý đẹp đẽ, âm trầm quỷ dị mở miệng:
“Tốt nhất là vậy. Nếu có suy nghĩ không an phận với nữ nhân của tôi — Tôi sẽ giết cô.”
Câu nói cuối cùng Dung Lạc gần như rít ra từ kẽ răng, bạo ngược lại lạnh lẽo đến cùng cực.
Hàn Tịch cúi đầu cười khẽ, đứng dậy bước tới gần Dung Lạc, dùng tay kéo một bên vai áo xuống tận cánh tay.
“Vết thương rất sâu, tôi sẽ xử lý nó. Cô chịu đau một chút.” Hàn Tịch nhỏ giọng mở miệng.
“Tuỳ cô.”
Dung Lạc cười lạnh, khuôn mặt chỉ vì mất máu mà tái nhợt, không hề thể hiện ra chút cảm xúc đau đớn nào.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn vết thương sâu rợn người kia, ngay lập tức cúi đầu nhìn xuống chiếc áo len màu vàng kim nhạt đang mặc, quả nhiên nhìn thấy vệt máu dài đỏ thẫm ở vùng thắt lưng.
Cô hừ lạnh lẩm bẩm.
“Sao không chém vào mặt chứ?”
Dung Lạc loáng thoáng nghe chữ được chữ mất, nhẹ giọng hỏi lại:
“Em nói gì?”
Hạ Nhi cười trào phúng, hừ lạnh mở miệng.
“Tôi đang nói tại sao Khương Tình không huỷ dung cô đấy.”
Dung Lạc bật cười, giọng trầm khàn quyến rũ:
“Hoá ra em có oán niệm với diện mạo của Lạc nặng đến vậy —— chỉ muốn nó bị hủy đi thì mới yên tâm?”
Hạ Nhi không theo kịp mạch suy nghĩ của tên điên biến thái này, lạnh giọng hỏi lại.
“Yên tâm cái gì?”
Gương mặt Dung Lạc trắng nõn mang theo điểm âm u nhàn nhạt, thừa cơ cúi đến bên tai cô, gần như muốn hôn lên trên vành tai của cô, tiếng cười trầm thấp.
“Yên tâm Lạc chỉ thuộc về em.”
Hạ Nhi cái trán hơi giần giật, hàng mi cong dài uốn lượn, ngay lập tức trốn tránh sang bên cạnh một chút, lạnh mặt nói:
“Da mặt cô càng ngày càng dày, càng ngày càng vô liêm sỉ, phải không?”
“…”
______
Lam Tinh bước đến bên cạnh Khương Tình.
Nhìn bóng dáng nữ nhân cao gầy lãnh đạm hướng mắt nhìn về phía toà lâu đài trắng của Dung gia.
Tóc dài màu đen rủ xuống bên cần cổ tuyết trắng, trong đôi con ngươi nâu sẫm lãnh diễm lại trống rỗng.
Lam Tinh hít sâu một hơi, lạnh giọng nói:
“Khương Tình! Cô điên rồi sao? Không ăn không ngủ đã ba ngày rồi đó.”
Trong giọng nói lạnh giá như băng của Khương Tình bỗng nhiều thêm một tia tàn khốc:
“Trừ khi đem cô ấy trở lại, còn không tôi sẽ không thể nuốt nổi bất kì thứ gì cả.”
Lam Tinh nghe giọng nói không chút độ ấm kia, giống như có gió lạnh ngưng kết không khí xung quanh, khiến người ta hít thở không nổi:
“Dung Lạc hôm qua bị cô đâm một nhát, lúc này hẳn đang tìm cách rời khỏi Dung gia. Cô quyết định thế nào?”
Khuôn mặt nữ nhân vốn thanh mỹ dịu dàng, giờ phút này lại loáng thoáng tia sáng âm u làm người ta không dám nhìn thẳng:
“Dung Lạc — nếu cô ta muốn thử ranh giới cuối cùng của tôi, tôi sẽ cho cô ta một đao, chặt đứt mọi đường sống của cô ta, để cô ta biết cái gì là đau đến tận xương tuỷ, mới bớt đi vài hành động đê tiện nực cười, cô ta hoặc là sẽ ngoan ngoãn thu hồi hành động của mình một chút, ở trong bóng tối tính kế tôi, hoặc là sẽ điên cuồng đến cùng.”
Khương Tình mỉm cười, ánh mắt âm u lạnh lẽo.
“…”
“Dù là thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không buông tha cho cô ta.”
Khương Tình âm trầm tàn bạo để lại một câu rồi xoay người rời đi.