“Cái gì mà trao thân! Bà đây là bị đồ bại hoại nhà chị ép buộc có được không? Với lại làm như em cướp lần đầu của chị không bằng.”
Khương Ngọc nghe thấy liền càng tỏ ra uỷ khuất, cái miệng nhỏ liên tục ưm ưm phản kháng.
“Chị câm mồm cho tôi!” Lương Hạ đầy hung dữ đe doạ.
Nữ nhân bại hoại này, hôm đó hết lần này đến lần khác quyến rũ cô, buộc cô phải thoả mãn cô ta đến rụng rời cả tay luôn, ngón tay hôm sau đơ cứng, còn cánh tay thì nhấc lên không nổi. Quả thật là một nữ nhân phóng túng bừa bãi lại hoang dâm vô độ.
Khương Ngọc: “…”
Cảm thấy cô vợ nhỏ như tiểu Lolita này thật hung!!!
Khương Tình liếc nhìn bàn tay đang chườm môi mình, vòng tay liền siết chặt eo Hạ Nhi lại, khiến thân thể cô áp sát vào mình hơn, hơi thở Khương Tình trở nên vô cùng gợi cảm và mị hoặc khác lạ, nhỏ giọng nói:
“Bảo Bối! Khi nào thì em muốn tôi?”
Hạ Nhi nghe thấy, tay đang chườm bỗng dừng lại, nhìn khoé môi Khương Tình đang cong lên, khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy tính xâm lược, ánh mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, có chút mị hoặc, lại như vô hạn câu dẫn, Hạ Nhi cảm thấy Khương Tình đẹp đến hồn xiêu phách lạc, không dời nổi mắt, cô hé môi lại không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ buông tầm mắt, lí nhí nói:
“Lo dưỡng cái thân thể hư nhược này của chị đi! Ở đó mà toàn nghĩ chuyện linh tinh.”
Nói xong liền quay mặt đi, khuôn mặt hơi đỏ ửng.
Khương Tình nghe thấy lại cúi đầu thấp giọng cười ôn nhuận, tiếng cười trong trẻo lại mềm mại như mây.
Hạ Nhi muốn xoay người rời đi, Khương Tình liền nắm tay kéo cô lại.
“Em đi đâu vậy?” Giọng Khương Tình hiện rõ sự bất an, có chút vội vã.
“Khương tiểu thư! Em đi vứt mấy cái này!” Hạ Nhi nói xong liền đưa tay ra. Trong đó đều là bông sát trùng.
Khương Tình nhìn thấy liền thở ra, nhưng ngay sau đó nhìn ra ngoài lớn tiếng gọi:
“Chị Khương Ngọc!”
Khương Ngọc nghe Khương Tình gọi, ngay lập tức đi vào, nhìn Khương Tình đang giữ tay Hạ Nhi liền thấp giọng trêu chọc:
“Kêu chị vào không phải để rắc cho mớ cẩu lương gặm chơi chứ?”
Khương Tình coi như không nghe thấy, liếc tới cổ tay Hạ Nhi rồi nhỏ giọng nói:
“Xem giúp em tay của cô ấy!”
Khương Ngọc bước tới, vươn tay ra nói với Hạ Nhi:
“Đưa chị xem!”
Hạ Nhi liền lắc đầu, cười như không cười nói:
“Em không sao! Chỉ là vết bầm nhỏ thôi. Chị xem cho Khương Tình đi! Sắc mặt chị ấy không tốt lắm.”
Khương Tình nghe thấy khẽ nhíu mày nhìn Hạ Nhi tỏ ý bất mãn.
Khương Ngọc liếc Khương Tình rồi cười khẽ, giọng nói mang chút quyến rũ tà tứ:
“Khương Tình là quá lao lực, vì không ngủ nên sắc mặt mới như vậy. Để em ấy ngủ một giấc đầy đủ sẽ lập tức khoẻ lại ngay.”
Hạ Nhi quay sang nhìn Khương Tình, lạnh giọng hỏi:
“Chị không ngủ bao lâu rồi? Ngày nào cũng đến trước cổng nhà em để làm gì? Quên nữa! Còn chuyện của Khanh thị, tại sao chị lại làm thế? Khanh Long là bạn chị đấy! Chị không có tự giác làm một người bạn tốt à?”
Khương Tình nghe thấy liền cười khẽ, giọng ôn nhuận dịu dàng đáp:
“Em hỏi liên tiếp như vậy, tôi trả lời cái nào trước bây giờ?”
“Từng câu một!” Hạ Nhi nghiêm túc trừng mắt với Khương Tình.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười một tiếng, sau đó nhỏ giọng nói:
“Chắc là ba ngày đi! Tôi tới để trông chừng em. Em giận dỗi bỏ đi khiến tôi sợ. Còn về Khanh thị…” Ánh mắt Khương Tình loé lên tia sáng lạnh lẽo, thấp giọng âm u nói:
“Tôi muốn bất kì ai làm tổn thương em đều phải trả giá! Việc tự giác làm bạn tốt! Hạ Nhi! Tôi chỉ muốn tốt với em! Duy nhất em thôi!”
Hạ Nhi hơi sững sờ, ánh mắt nhìn Khương Tình mang chút hoang mang, Khương Tình vẫn cười vô cùng ôn nhuận, trong đáy mắt là đầy sự dịu dàng và cưng chiều dành cho cô.
Hạ nhi khẽ thở dài, thấp giọng nói:
“Chị phải ngủ! Về chuyện Khanh thị. Chị dừng tay lại đi. Cũng không thể trách Khanh Long được.”
Khương Tình nhìn Hạ Nhi chớp mắt nhẹ giọng hỏi:
“Tôi có thể ngủ với em không?”
Hạ Nhi nghe thấy thì hơi đỏ mặt, giọng nói có chút thẹn quá hoá giận:
“Hiện giờ mà chị còn nghĩ đến chuyện…”
“Tôi là muốn ôm em ngủ thôi! Không làm gì cả. Hạ Nhi! Em đang nghĩ gì vậy?” Khương Tình ngắt lời rồi thấp giọng cười khẽ.
Hạ Nhi biết mình nghĩ sai, trên mặt liền hiện lên một rặng mây đỏ, quay mặt đi tránh ánh nhìn quyến rũ của Khương Tình.
“Bảo Bối! Em là nghĩ đến chuyện đó sao? Nếu em muốn tôi đều có thể. Sức khoẻ tôi rất tốt!” Khương Tình cười ôn nhuận nói.
Thần sắc Hạ Nhi đầy túng quẫn, quay đầu tức giận lớn tiếng nói:
“Có thể cái đầu chị! Chị ở đây ngủ đi! Em về lớp!”
Nói xong liền xoay người chạy trối chết.
Lương Hạ ở ngoài chỉ thấy một cái bóng lướt qua, cũng vội vàng chạy theo.
Khương Tình cúi đầu thấp giọng cười khúc khích.
“Tự nhiên lại chọc tiểu công chúa giận đến bỏ đi, làm Tiểu Hạ Hạ của chị cũng chạy mất! Hừ!” Khương Ngọc vẻ mặt đầy ghét bỏ nhìn Khương Tình.
“Chị nên cầu cho Hạ Nhi đừng biết chuyện chị nhúng chàm Lương Hạ, cô ấy mà biết…” Khương Tình thấp giọng băng lãnh nói.
“Được rồi! Tiểu tổ tông của tôi! Tôi im đây! Được chưa? Tiểu Hạ Hạ còn chưa tới tay, chị đây không muốn lại bị Hạ Nhi đánh cho một trận đâu. Cô nhóc đó ra tay tàn nhẫn lắm. Đợi ăn được Tiểu Hạ Hạ rồi chịu đòn cũng được.” Khương Ngọc cười khẽ, ánh mắt không che giấu được sự tính toán.
Khương Tình ngước mắt nhìn Khương Ngọc rồi nhẹ giọng lãnh đạm nói:
“Chị cứ tự liệu mà làm! Nhưng nếu khiến Hạ Nhi tức giận đến khó chịu! Em sẽ không nương tay với chị đâu.” Thanh âm mang theo sự cảnh cáo không chút che giấu.
Khương Ngọc liền rùng mình một cái, vội vã đi ra ngoài.