Lộ Vô Khả vô ngữ.
Thẩm Ngật Tây nhìn cô như vậy chỉ muốn cười, dựa vào đầu xe cô, hỏi cô: “Học ở đâu vậy?”
“Cái gì?”
Cằm Thẩm Ngật Tây chỉ chỉ xe cô.
Lộ Vô Khả nói: “Nước ngoài có chỗ để chơi.”
“Có người dạy không?”
Lộ Vô Khả gật đầu: “Có.”
“Nam hay nữ?”
Lộ Vô Khả nhìn anh.
Thẩm Ngật Tây cũng nhìn cô: “Sao thế, không được hỏi?”
Lộ Vô Khả cúi đầu tháo găng tay: “Nam.”
Thẩm Ngật Tây: “……”
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, giơ tay, đốt ngón tay nhẹ gõ lên mũ giáp cô: “Không chê bí à? Tháo mũ đi.”
Dựa vào đức hạnh của anh, Lộ Vô Khả mới không ngốc như vậy.
“Không cần, em lạnh.”
“Lạnh ông đây giúp em ủ ấm, nhanh tháo ra.”
Lộ Vô Khả nhìn anh, mười phần trực tiếp: “Không cần, anh muốn hôn em.”
Thẩm Ngật Tây sách một tiếng, híp mắt nhìn kỹ cô hai giây, nói: “Nếu anh muốn hôn em thì anh là chó, vậy được chưa, đủ yên tâm không?”
Lộ Vô Khả mang mũ cũng có chút bí, cô nhìn anh hai giây, cởi mũ ra.
Kết quả vừa cởi ra chưa được một giây đã bị Thẩm Ngật Tây cậy mạnh cúi đầu về phía này, môi bị anh ngang ngược vô lý đè ép kín mít.
Lộ Vô Khả lại không đẩy ra anh, bị anh hôn còn không quên mắng anh.
“Thẩm Ngật Tây anh là chó.”
Thẩm Ngật Tây cười: “Vốn dĩ anh là vậy, Lộ Vô Khả, đã cùng anh lâu như vậy, còn không biết đức hạnh của anh?”
Lộ Vô Khả đã thấp hơn anh, hiện tại ngồi trên xe máy lại còn thấp hơn một khúc nữa, mũ giáp cô đặt trước người, Thẩm Ngật Tây hơi cong eo khẽ chạm vào môi cô.
“Người dạy em nữ hay nam?”
Lộ Vô Khả nói: “Nam.”
Thẩm Ngật Tây cười nhạo: “Anh đánh cuộc là nữ.”
Đúng là nữ, lúc ấy vừa mới bắt đầu chơi liền có thể chọn huấn luyện viên, Lộ Vô Khả tuyển một người nữ, từ nhỏ cô liền không thích chơi với nam.
Trước kia Thẩm Ngật Tây từng nói.
Cô chướng mắt những người nam đó.
Lộ Vô Khả người này nói đơn giản cũng rất đơn giản, cô có hứng thú thì mới có thể đi ở chung, không có hứng thú không có cảm giác bạn có tốn nước miếng trăm câu cũng chả được gì.
Thẩm Ngật Tây đánh cược với cô xong liền thấy vô nghĩa vứt sau đầu.
Lộ Vô Khả liền biết anh chỉ hỏi chơi, rõ ràng biết là nữ.
Gần chạng vạng trời hơi nổi gió, hai bên đồng ruộng cỏ dại ngọn cây xào xạc, sắc trời vẫn sáng, sắc trời hơi lẫn sắc xám.
Đầu kia quốc lộ xuất hiện chiếc xe vận tải lớn màu lam, kéo thân mình cồng kềnh qua bên này, lay động phát ra tiếng vang ầm ầm.
Thẩm Ngật Tây phát hiện Lộ Vô Khả không có ý tứ tách ra một chút nào, nhưng anh lại tự giác.
“Em không nghe thấy tiếng à?”
Đương nhiên Lộ Vô Khả nghe thấy.
“Em nghe thấy được.”
Đại khái là Thẩm Ngật Tây nhìn mặt cô trấn định tự nhiên ngược lại mang biểu tình khó hiểu đối với anh cảm thấy buồn cười, chỉ hướng xe tải: “Không phải con gái các em đều da mặt mỏng, hôn một cái bị người gặp được liền thẹn thùng cả buổi sao?”
Lộ Vô Khả nói: “Đó là anh.”
Thẩm Ngật Tây hít một hơi khí lạnh: “Lộ Vô Khả, miệng em vừa há là có phải do thiếu hôn không?”
“Em nói thật mà,” cô còn nói đâu ra đấy, “Người không dám hôn là anh.”
Lộ Vô Khả chính là dẫn lửa thiêu thân, quả nhiên còn chưa dứt lời đã bị Thẩm Ngật Tây hung hăng hôn xuống.
“Em chỉ được cái miệng thôi.”
Anh còn nhéo cô một phen, Lộ Vô Khả ăn đau, định cắn anh.
Thẩm Ngật Tây có dự kiến trước, không để cô cắn, cười cười.
“Dựa vào chút kỹ xảo này mà em còn định xài bao lâu nữa?”
Xe tải lướt qua bọn họ, mang theo một trận gió và tro bụi.
Thẩm Ngật Tây rút một điếu thuốc ra châm lên, hỏi cô: “Sao lạ đi học lái xe máy?”
Lộ Vô Khả nói: “Chính là muốn học.”
Thẩm Ngật Tây nhìn cô.
Lộ Vô Khả còn ngồi trên xe, cô đối diện với tầm mắt Thẩm Ngật Tây.
“Lúc học, em nghĩ sau khi trở về muốn so với anh một trận.”
Thẩm Ngật Tây liếc cô một cái, phun vòng khói, ngữ khí đùa giỡn: “Vậy thì rất tiếc, thua bởi tên tệ nhất.”
“Em biết anh đang nhìn em.” Lộ Vô Khả bỗng nhiên mở đầu đáp một câu không đầu không đuôi.
Nguyên bản đang nhìn cái khác Thẩm Ngật Tây thu mắt lại.
Anh nhìn em.
Giống như em muốn nhìn anh vậy.
Đồng thời cũng là anh muốn nhìn chính anh.
Thẩm Ngật Tây đối diện với cô, nguyên bản không khí mới có chút nghiêm túc đã bị một câu nhẹ nhàng của anh đánh vỡ.
“Hôm nay đi một vòng như vậy chính là muốn nói lý lẽ này cho anh?”
Chút tâm tư nhỏ của Lộ Vô Khả bị anh biết, nhưng vẫn coi là trấn tĩnh.
Thẩm Ngật Tây thu hồi tầm mắt, nhìn cánh đồng đối diện xa xa đã hòa vào chân trời, thuốc trong miệng cháy đỏ.
“Lộ Vô Khả, biết vì sao mấy năm nay anh không hề chạm vào xe đua không?”
Thẩm Ngật Tây tên này ở trong giới đua xe vẫn luôn có phân lượng nhất định, từ lúc anh bước vào vòng này chính là một con hắc mã, chưa từng thua trận nào, người khí phách hăng hái như vậy năm đó xảy ra chuyện lại như ngôi sao rơi xuống, ai cũng biết năm đó anh phát sinh chuyện gì, lời đồn đãi về anh không hề đua xe lại bát nháo.
Có người nói là không lấy được giải nên nhục, có người nói là vì có bóng ma tâm lý.
Tay đua chuyên nghiệp là một nghề nguy hiểm cao, tùy thời có thể mất mạng giữa đường, dù là mạng người khác hay là mạng của chính mình, ở trước mặt xe đua đều không thể chịu được một kích.
Bản thân xảy ra chuyện suýt mất mạng, không đâm chết người cũng không tránh khỏi không qua được bậc cửa trong lòng.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô có biết nguyên nhân vì sao anh mấy năm nay anh không hề chạm vào xe đua không.
Thật ra Lộ Vô Khả biết, bởi vì năm đó trận tai nạn không thể khống chế đó, thật không công bằng vì giữa ba người anh lại là người còn sống hoàn hảo.
Mà sân thi đấu đối với bản thân anh mà nói vẫn có lực hấp dẫn trí mạng.
Anh là người ngông cuồng như vậy, sao có thể sợ hãi đường đua được.
Thẩm Ngật Tây đưa điếu thuốc lên môi hít một ngụm thật sâu, có loại không mù quáng nhưng cuồng vọng tự đại rất hấp dẫn người.
“Sẽ quay lại, nhưng đó chỉ là chuyện của anh.”.