Nhân viên là cô gái khoảng 17, 18 tuổi, chỉ cho anh kệ hàng bên trái: “Chắc là qua bên kia mua đồ.”
Thẩm Ngật Tây nói cảm ơn, đi qua bên kia.
Lộ Vô Khả đúng là đang mua đồ, ngồi xổm trên đất lấy tăm bông y tế ở hàng dưới cùng của kệ, trong tay còn cầm bình sát khuẩn Povidone.
Thẩm Ngật Tây nghiêng người dựa sang một bên nhìn cô.
Đuôi mắt thấy bên người nhiều thêm một đôi chân dài, Lộ Vô Khả ngẩng đầu.
Thẩm Ngật Tây rũ mắt nhìn cô, biết rõ còn hỏi: “Mua mấy thứ này làm gì?”
Đôi mắt Lộ Vô Khả không chớp mà nhìn anh: “Không biết.” Nói xong không nhìn anh nữa, đứng dậy đi đến kệ hàng tiếp theo.
Thẩm Ngật Tây nhìn bóng dáng cô, qua một lát mới thẳng dậy đi theo.
Lộ Vô Khả đi tìm băng dán vết thương, sau đó ôm hết đến quầy tính tiền.
Thẩm Ngật Tây ở phía sau tay nhanh lẹ lướt qua một bên mặt cô, lấy tiền bỏ lên quầy: “Tính chung.”
Lộ Vô Khả căn bản không có cơ hội mở miệng.
Lưng dán vào lồng ngực Thẩm Ngật Tây, tựa hồ bị anh vây trong ngực.
Thẩm Ngật Tây hỏi nhân viên: “Cho xin ít nước được không?”
Cô nhân viên nhỏ đã sớm chú ý đến nửa bên mặt đỏ lên của Lộ Vô Khả, lập tức hiểu rõ, lại thấy anh lớn lên đẹp trai, nói: “À, anh muốn bỏ vào túi chườm nước đá đúng không.”
Cô ấy chỉ hướng bên trong, giọng nói trong trẻo: “Đi vào trong đó có vòi nước.”
Lộ Vô Khả nghe anh nói với mình: “Đứng đây chờ tôi.” Nói xong liền đi vào bên trong.
Lộ Vô Khả mặt nhỏ lại trắng, vết đỏ đỏ hồng hồng bên má trái hiện lên rất rõ.
Mặc dù trông cô lớn lên ngoan ngoãn, nhưng luồng khí chất trên người lại có chút khó gần.
Cô gái nhỏ sau quầy không dám nói chuyện với cô, hai người đứng im mặt đối mặt một phút.
Thẩm Ngật Tây rất nhanh đã trở lại, nói cảm ơn với nhân viên, cầm tay cô dắt đi.
Hãy là người đọc văn minh, hãy ủng hộ công sức của người Editor và người Beta bằng cách đọc đúng trang, đọc trên chính chủ Wattpad: @huongcuacothom (Hương Của Cỏ Thơm).
Trên đường người đến người đi, Thẩm Ngật Tây dẫn cô đến hẻm nhỏ bên cạnh.
Đầu hẻm không có đèn đường, con hẻm bị bao phủ trong bóng đêm, một mảnh tối tăm, hỗn loạn.
Như mây mù trong mơ thổi không tan.
Thẩm Ngật Tây thuận thế dựa lưng vào tường phía sau, kéo cô đến trước mặt, áp túi chườm nước đá lên má trái cô.
Lộ Vô Khả bị lạnh đến nhíu mày, muốn nghiêng đầu né tránh.
Thẩm Ngật Tây giữ mặt cô lại: “Còn muốn nó đỡ hơn không?”
Mặt Lộ Vô Khả bị giữ, muốn tránh cũng không được.
Ở trong bóng tối Thẩm Ngật Tây từ trên cao nhìn cô, cặp mắt kia vẫn như cũ, thâm thúy sắc bén.
Lộ Vô Khả cũng nhìn anh.
Túi chườm nước đá trên má tỏa ra hơi lạnh, lạnh đến tay chân, lạnh cả người cô.
Thẩm Ngật Tây nhìn thấy vết đỏ trên mặt cô liền tức giận nghiến răng, hướng cô nâng nâng cằm: “Chuyện của bố em em định làm thế nào?”
Chuyện của Lộ Trí Viễn Lộ Vô Khả sớm đã có chuẩn bị, cô mở miệng lãnh đạm nói hai chữ*.
*Trong bản tiếng Trung là hai chữ “报警”. 报: báo, báo cáo; 警: công an, cảnh sát.
“Báo cảnh sát.”
Thái độ này của cô Thẩm Ngật Tây cũng không có ngoài ý muốn, hỏi tiếp: “Đã sớm biết ông ta tham gia bán hàng đa cấp à?”
Lộ Vô Khả nhìn anh một cái, gật đầu.
Lộ Trí Viễn là bố Lộ Vô Khả, đức hạnh Lộ Trí Viễn ra sao khả năng Lộ Vô Khả còn rõ hơn cả bản thân ông ta. Tên Lộ Trí Viễn này giống với đại đa số loại người ham ăn biếng làm, bình thường tiêu xài phung phí, thấy tiền sáng mắt, cho dù đầu óc đột nhiên thông suốt ồn ào muốn tìm công việc, cũng chỉ tìm những việc mà không cần chịu khổ lại kiếm được nhiều tiền.
Cho nên lúc bà nội nói với cô Lộ Trí Viễn muốn làm ăn, Lộ Vô Khả không tin. Huống chi vật hợp theo loài, mấy người bên cạnh Lộ Trí Viễn cũng không khác ông ta mấy, nếu ban đầu có đầu óc kinh doanh thì cần gì phải ăn chơi quậy phá chung với ông ta.
Quả nhiên, sự thật chứng minh ông ta tự đâm đầu vào bẫy.
Loại bán hàng đa cấp này dựa vào chiêu trò tẩy não, hướng người ta nói trời thành đất, toàn bộ tổ chức bán hàng đa cấp dệt nên một mạng lưới không chê vào đâu được, đem người chặt chẽ giữ bên trong, bị vây hãm bởi sự ngu muội mà không hề hay biết.
Mỗi ngày ăn không ngồi rồi, ham ăn biếng làm, lại ảo tưởng bỏ ra năm thu lại tám, bánh từ trên trời rớt xuống cũng không có ngon như vậy đâu.
Cố tình những người này không có khả năng thức tỉnh, cho rằng mình là người may mắn được trời cao chiếu cố, tin miếng bánh rớt xuống trên đầu mình là thật, sau đó càng lún càng sâu.
Cái đức hạnh của Lộ Trí Viễn, cho dù ông ta bị lừa ba năm hay năm năm cũng không thức tỉnh được.
Thẩm Ngật Tây hỏi cô một câu: “Ông ta là bố em, báo cảnh sát thật sao?”
Cô nói: “Không báo cảnh sát ông ta sẽ không tỉnh ngộ.”
Giống như người này không phải bố cô vậy.
Thẩm Ngật Tây cười cười.
Bất cứ tên con trai nào cũng có hứng thú với người con gái mình thích, sau khi gặp phải Lộ Vô Khả này, Thẩm Ngật Tây cũng không ngoại lệ.
Mặc kệ là con người cô, hay là người thân cô, hoặc là sinh hoạt buồn tẻ đơn điệu của cô.
Toàn bộ anh đều muốn tìm hiểu.
“Mẹ em đâu?” Thẩm Ngật Tây hỏi.
Thần kinh Lộ Vô Khả vốn đã thả lỏng xuống đột nhiên căng chặt.
Những lời này của Thẩm Ngật Tây như một chậu nước lạnh dội ngay vào đầu, đột ngột kéo Lộ Vô Khả rơi vào lại vực sâu.
Tựa như ngay lập tức tỉnh lại từ cõi mộng sương mù dày đặc lượn lờ.
Chỉ là một khắc ngắn ngủn thế này, cô hiển nhiên nhận ra được Thẩm Ngật Tây trước mắt mình là người cả đời này đều đứng ở phía đối lập với cô.
Nhưng cô thật sự biết rõ rành rành.
Cô biết Thẩm Ngật Tây là huyết mạch nhà họ Thẩm, chính nhà họ Thẩm dễ như trở bàn tay đem mẹ biến mất khỏi thế gian này.
Cho dù dưới loại tình cảnh ánh sáng tối tăm như vậy, Thẩm Ngật Tây vẫn dễ dàng phát hiện ra cảm xúc cô thay đổi.
Anh hơi nhíu mi, muốn chạm vào mặt cô, bỗng nhiên tay bị cô đánh một cái.
Ba một tiếng, phảng phất đâm rách một cái lỗ trong con hẻm nhỏ yên tĩnh này.
Lộ Vô Khả sửng sốt một chút, lúc phản ứng lại cũng không muốn anh giúp cô chườm túi chườm nước đá nữa, xoay người muốn đi ra khỏi ngõ.
Thẩm Ngật Tây trầm mặt xuống, duỗi tay ra ôm eo cô kéo cô lại.
Lộ Vô Khả không cho anh ôm: “Tôi phải đi về.”
Thẩm Ngật Tây sao có thể để cô chạy được, giọng trầm xuống: “Lại nổi điên gì thế?”
Anh ôm cô vào trong ngực: “Một giây trước còn tốt lắm mà, chọc em chỗ nào?”
“Thẩm Ngật Tây,” Lộ Vô Khả nhìn vào đôi mắt anh, “Anh để tôi về.”
Thẩm Ngật Tây nói: “Còn chưa bôi thuốc cho tôi đã muốn đi? Không có cửa đâu.”
Anh cúi đầu, môi chạm chạm vào bên mặt bị đỏ lên của cô.
Như gần như xa, nhiễm dục vọng.
Lộ Vô Khả co rúm lại một chút.
Thẩm Ngật Tây càng táo tợn.
Người trong ngực giãy giụa vài cái rồi dần dần không có động tĩnh gì.
Thẩm Ngật Tây đè eo cô vào người mình.
Lộ Vô Khả cứ ở trong lòng anh đợi, không nhúc nhích.
Cô lạnh mặt, cách một lớp vải, không hề báo trước mà cắn một ngụm lên vai Thẩm Ngật Tây.
Thẩm Ngật Tây chậm rãi hít vào khí lạnh, rũ mắt nhìn cô.
Cái miệng nhỏ của cô nàng này răng thật nhọn, thật sự là dồn hết sức mà cắn.
Thẩm Ngật Tây không ngăn cô, để cô cắn.
Ngoài hẻm có xe đi qua, tiếng động cơ biến mất trên đường, bóng tối lần nữa cắn nuốt hai người bọn họ.
Tim anh đập chầm chậm bên tai cô, hữu lực, nhẹ nhàng.
Không biết cứ như vậy trong bao lâu, đến khi giữa môi răng nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt, Lộ Vô Khả mới chậm rãi nhả ra.
Thẩm Ngật Tây vẫn gắt gao ôm chặt eo cô, hô hấp cô nhẹ nhàng nhợt nhạt, phả lên chỗ da thịt đau rát kia.
Một cái cắn, mang theo phát tiết, thậm chí là mang theo thù hận.
Rồi lại có chút ái muội không rõ.
Lộ Vô Khả không nâng mắt nhìn anh, lông mi rũ xuống.
“Thẩm Ngật Tây, anh thật sự rất phiền.”
Thẩm Ngật Tây bị cô cắn như vậy cũng không giận, cười cười: “Thật không?”.