Ngày hôm sau vừa khéo là ngày nghỉ, lúc Chương Hiểu thức dậy thì người nằm cạnh đã rời giường. Ngoài phòng khách thoang thoảng mùi cháo chín, Sở Quân từ trong phòng bếp bước ra, trên người vẫn còn mặc đồ ngủ.
“Ngài vẫn còn bệnh mà, sao không nghỉ ngơi mà lại thức dậy làm bữa sáng?” Chương Hiểu lo lắng nói.
“Không sao, cổ họng chỉ còn hơi đau mà thôi, không đáng lo.” Sở Quân ra hiệu cho cậu ngồi xuống ăn sáng.
Bầu trời tối mịt, ngoài cửa sổ phủ kín hạt mưa. Hai người cùng ngồi một chỗ ăn bữa sáng vừa ra lò, cháo nóng kết hợp với ít điểm tâm, ấm lòng ấm cả dạ dày.
“Sao rồi, đã quen đeo lồng sắt chưa? Có chỗ nào khó chịu không?” Sở Quân nhướng mày nhìn cậu, câu hỏi bất ngờ làm cậu suýt chút nữa sặc ngụm cháo trong miệng.
“Vẫn ổn… Em cũng không khó chịu.”
Sở Quân chạm tay vào má cậu, đầu ngón tay vẫn còn hơi nóng. Dọn bàn xong, cả hai cùng bước vào phòng điều giáo.
“Hôm nay tôi sốt nên không đủ sức, nên chơi với em thế nào đây?”
Chương Hiểu vừa nghe lập tức thấy sợ, nhưng lời nên nói vẫn phải nói: “Chủ nhân không thể mất sức được, không thể bị cảm lần nữa… Em sẽ làm mọi thứ.”
“Ừ… Để tôi nghĩ xem.” Sở Quân mở tủ, lấy ra vài món đồ chơi, “Hôm nay tôi muốn có một chú chó con xinh xắn đáng yêu.”
Cậu nhìn thứ trên tay hắn, mặt đỏ ứng vì xấu hổ. Một cái băng đô tai chó màu nâu với một cái phích cắm có phần đuôi lông xù. Lần trước dọn dẹp cậu không hề thấy hai món này, không biết chủ nhân cầm chúng về lúc nào.
Lời đã nói không thể rút lại, Chương Hiểu cắn môi cởi bỏ quần áo, trước đeo tai chó, sau đổ đầy chất bôi trơn lên phích cắm rồi đút vào tiểu huyệt. Cậu thầm nghĩ, người lớn chừng này tuổi rồi còn đeo mấy thứ này làm nũng, chắc chắn rất khó xem. Để tiện cho Sở Quân ra tay, cậu bắt chước loài chó ngồi xổm trên đất, dụi trán vào đầu gối hắn, ngẩng đầu kêu: “Chủ nhân.”
“Chó sao có thể nói tiếng người?” Sở Quân cười nói.
“Gâu.”
Nụ cười trên mặt hắn càng sâu. Vì bệnh vẫn chưa dứt nên bộ dáng của hắn vơi bớt vài phần sắc bén, thoạt nhìn càng thêm dịu dàng. Hắn duỗi tay sờ đầu cậu, “Đúng là một chú chó thông minh. Hôm nay em cử xử rất tốt, tôi sẽ mở lồng sắt cho em.”
“Gâu.”
Sở Quân lấy hai cái kẹp đầu v* kẹp lên người cậu. Lúc bò, kẹp vú và phích cắm nơi hậu huyệt không ngừng kích thích dục vọng của cậu trỗi dậy, dương v*t lại bị lồng sắt siết chặt không cho ngóc đầu.
“Ưm…”
“Sao vậy?” Sở Quân quay đầu nhìn cậu ngừng chuyển động.
“Hức! Gâu…” Chương Hiểu dùng “hai chân trước” gãi cổ, bụng thầm nói: “Chủ nhân, chỗ này thiếu một thứ.”
Sở Quân hiểu rõ lấy vòng da ra đeo lên cổ cậu, nhân tiện còn thưởng cho nô lệ một nụ hôn.
“Chó lớn” ngửa đầu, như đang khoe với mọi người chiếc vòng trên cổ —— Nhìn đi, cậu mới là chó của chủ nhân.
Hai người chơi trò bắt bóng một lúc rồi dừng. Sở Quân chỉ chỉnh nhiệt độ điều hòa ở mức trung bình, vận động một chút đã khiến Chương Hiểu đồ mồ hôi, đầu gối vừa quỳ vừa bò cũng đau nhức không thôi. Hắn nhìn thời gian rồi dẫn cậu ra phòng khách nghỉ ngơi. Chủ nhân ngồi trên sofa đọc sách, “chó lớn” nằm trên thảm dưới chân. Hắn đưa cho cậu một cái chăn mỏng đắp lên người, đầu đặt lên chân hắn, mơ mơ màng màng ngủ.
Trước khi chìm vào mộng đẹp, cậu chợt nghĩ nếu như bản thân thật sự trở thành một chú chó… Vậy nhất định là chuyện rất hạnh phúc.
Chiều tàn, cuối cùng hai người cũng kết thúc trò chơi. đầu v* hơi sưng đỏ, dương v*t dưới thân cũng xót vì bàng quang căng nước. Sở Quân lệnh cho cậu vào phòng tắm đi tiểu như một chú chó. Cậu xấu hổ co chân nghe theo, ngoài mặt thì có vẻ ngại ngùng nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ. Hắn xoa đầu cậu, khen cậu nghe lời rồi lấy chìa khóa mở lồng sắt.
“Tôi muốn xem dương v*t của chó nhỏ có phải hỏng rồi không.”
Sở Quân ôm cậu vào lòng, hai tay xoa nắn bộ phận sinh dục, “Đau không?”
“Ưm… Không đau… A…”
gậy th*t mềm nhũn nháy mắt cương cứng dưới tay Sở Quân. Vì lồng sắt kiềm hãm mà mấy ngày này vẫn chưa thể bắn tinh, nơi đó vốn đã lên tiếng biểu tình rồi.
Một tay tiếp tục xoa bóp dương v*t, tay còn lại mò lên thân trước nắn véo đầu v* đau rát. đầu v* bị kẹp nguyên một ngày đã trở nên cực kì nhạy cảm, đau đớn từ nơi đó truyền đó khiến cậu càng thêm hưng phấn, từng tiếng rên rỉ đau đớn dần biến thành ngọt ngào.
“Hôm nay em rất ngoan, vừa ngoan vừa đáng yêu. Rên cũng rất êm tai. Nào, kêu vài tiếng nữa cho tôi nghe.”
“Gâu! Hức…. A, gâu…. A a a ——”
Tiếng chó sủa liên tục biến đổi, cơ thể được Sở Quân ôm lấy cong lên, sảng khoái bắn ra đầy tay hắn.
đầu v* có hơi tróc da, hắn liền lấy thuốc mỡ bôi cho cậu.
“đầu v* cọ xát với quần áo có đau không?”
“A… Em nghĩ không sao đâu.” So với vết thương do đòn roi mang lại thì nỗi đau này cũng không quá mãnh liệt.
“Lại đây, mặc cái này.” Sở Quân cười tủm tỉm lấy ra một bộ bikini.
Cậu cứ tưởng mình đã hiểu rõ sở thích xấu xa của chủ nhân, không ngờ đối phương vẫn còn mặt tối mà cậu không biết.
“Em có thể không…” Chương Hiểu dùng mắt biểu thị ý từ chối, cuối cùng vẫn phải cam chịu cầm mấy miếng vải mỏng kia.
Sở Quân giúp cậu thắt dây, ngón tay duỗi đến trước ngực cách một lớp vải kích thích đầu v*. Bikini ôm lấy cơ ngực màu mật ong, dưới lớp vải mỏng thấp thoáng thấy hai trái cherry ửng đỏ.
“Thứ này không phải quần áo của nữ, là ký hiệu của tôi cho em. Nó giống vòng cổ mà em mang, rất thích hợp với em.”
Thật sao?
Chương Hiểu nghe lời hắn không đắn đo suy nghĩ nữa, ưỡn ngực đưa mảnh bikini sáng màu vào tay Sở Quân.